Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm

Chương 74




Edit: Minh An

Beta: E. Coli

Trên giường, một gương mặt trẻ trung nhưng tái nhợt đang yên lặng ngủ. Túi dịch bên cạnh chảy từng giọt một xuống, được đưa vào trong mạch máu của cô.

"Ngủ một lát là ổn. Cô bé bị tụt huyết áp nên sốc tạm thời, cần phải nghỉ ngơi."

"Ba mẹ cũng nên chú ý đến chế độ ăn uống, ngủ nghỉ của con, nhất là trong đợt thi cuối kỳ như này, càng phải để ý đến trạng thái tinh thần của con trẻ hơn."

Cả quá trình, Kiều Nam Gia có tỉnh lại được một lúc. Nhưng vì quá mệt, hơn nữa người cô cũng mất hết sức, mới bị kích thích xong nên cô cũng nhanh chóng ngủ tiếp.

Ngược lại, đầu sỏ gây tội - Lục Tiểu Đồng lại chẳng bị làm sao. Khuỷu tay cô bị trầy xước, sau khi băng bó xong thì cũng ổn định lại trạng thái tinh thần. Hiệu trưởng và cảnh sát đang nói chuyện với nhau, nhanh chóng ngăn cản tất cả những người có ý định đưa tin cho giới truyền thông, ngăn chặn việc lan truyền tin tức trong các học sinh.

Dù sao, chuyện mà trường Nhất Trung suýt nữa có học sinh nhảy lầu, vì là lý do gì đi nữa mà bị truyền ra ngoài cũng đều là một câu chuyện đáng sợ.

Lục Tiểu Đồng cúi đầu, vẻ mặt cô vừa sợ hãi vừa không cam lòng. Cô đứng trước cửa phòng bệnh, chờ những hình phạt sắp được quyết định. Ba mẹ Kiều không quan tâm tới ai gây ra họa này, hai người ngồi trong phòng bệnh chăm sóc con gái mình.

Thư Ấu vừa lo cho Kiều Nam Gia vừa giận Lục Tiểu Đồng gây chuyện.

Vẻ mặt cô nàng như cái bảng màu di động, trên mặt có đủ màu, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Nếu không phải Bách Nhiên ở đây thì Thư Ấu suýt chửi tục rồi.

Lục Tiểu Mạn nhìn cô đầy lạnh lùng: "Cậu nhìn tôi à?"

Thư Ấu cố gắng nhịn lửa giận trong lòng, chỉ vào Lục Tiểu Đồng, nói: "Là cậu làm tổn thương người khác, sao còn chỉ trích tôi ?"

"Tôi làm người khác tổn thương?"

Lục Tiểu Đồng cũng cười khẩy: "Từ đầu chuyện này là do ai?"


"Từ khi vào lớp 10, cô Trần đã thiên vị Kiều Nam Gia rồi, cô cho phép cậu ta không cần chạy thể dục buổi sáng mà ở lớp dọn vệ sinh, cho phép cậu ta không tham gia đại hội thể thao. Trong lớp có người tận mắt thấy Kiều Nam Gia đến nhà cô Trần tặng quà dịp Tết Âm lịch đấy."

"Vì không tặng quà cho cô thì sẽ không được cô ưu ái sao? Học sinh bình thường trong lớp luôn nghiêm túc như tôi, học bài đến ba giờ đêm cũng chẳng bằng một người giả bộ học giỏi nhưng ngày lễ tết mang quà đến tặng cho cô giáo?"

"Cậu nói tôi không giỏi tôi còn chấp nhận được, thế cậu bảo Kiều Nam Gia là giả bộ học giỏi, vậy cậu là cái thá gì?" Thư Ấu nhanh miệng làm Lục Tiểu Đồng đỏ bừng mặt, "Cậu nghĩ cậu học đến ba giờ đêm là giỏi à? Chẳng qua là cậu không thừa nhận việc người khác chỉ cần dùng năm tiếng là có thể học được lượng kiến thức cậu học trong mười tiếng rồi!"

"Cậu!"

Hai người đấu võ mồm làm các thầy cô nhanh chóng tiến lên cản lại để hai người không cãi nhau nữa. Vài bạn trong hội học sinh còn đang kiểm tra xem có bạn hoặc ai trộm chụp ảnh, quay phim không, trong đó có Bách Ngạn và Chu Ngôn Quân.

Chu Ngôn Quân vừa thương cho Kiều Nam Gia gặp tai bay vạ gió, vừa kiểm tra xem tình cảm của Bách Nhiên với Kiều Nam Gia đến bước nào rồi.

Thấy hai người đang cãi nhau, vài bạn tiến lên bảo Thư Ấu không cần đấu võ mồm."

Cô Trần nhẹ nhàng nói với Lục Tiểu Đồng: "Em đừng hiểu lầm, có một số chuyện cô nói riêng với em, em xem có được không?"

Lục Tiểu Đồng tự biết mình không thể tiếp tục học ở trường được nữa, cô dứt khoát nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra.

"Cô Trần, có cả các thầy cô cùng hiệu trưởng ở đây, em mời mọi người giúp em phân xử. Tại sao cô chỉ ưu ái Kiều Nam Gia? Là do cô nhận được lợi lộc từ nhà họ sao? Cô làm vậy có xứng với chức cô giáo mà cô đang giữ không?"

"Cô Trần có xứng làm cô giáo không không phải điều mà cháu có thể phán xét. Cháu à, còn nhỏ tuổi vẫn nên lễ phép một chút."

Một người phụ nữ trung niên dáng người cao gầy đi từ trong phòng bệnh ra. Bà mặc quần áo công sở, tõ ràng đây là mẹ Kiều Nam Gia. Mặt bà lạnh như băng, bà lạnh lùng nói với Lục Tiểu Đồng: "Nhà chúng tôi có quen biết từ trước với nhà cô Trần."

"Thì sao? Đây là lý do mà cô Trần có thể thiên vị, ưu ái Kiều Nam Gia hơn những người khác sao? Thế tại sao lại có chuyện mà nhà của cô tới tặng quà nhà cô Trần dịp Tết?" Lục Tiểu Đồng ngẩng đầu không chịu thua.

"Cháu biết cái gì cơ chứ? Cháu nghĩ rằng tất cả mọi người đều vụ lợi sao?!" Mẹ Kiều giận đến mức nắm chặt tay, bà cố lắm mới nhịn được lửa giận trong lòng.

"Người yêu cô Trần là bác sĩ, ngày trước cậu ấy từng chữa bệnh cho Nam Gia nhà chúng tôi, cậu ấy là ân nhân cứu mạng của nhà tôi."

"Còn vì sao mà Nam Gia được đối xử khác với người khác? Đó là do cô Trần biết cơ thể của Nam Gia luôn yếu ớt, sức khỏe của con bé không tốt!"


Lời vừa nói ra, cả Chu Ngôn Quân và Bách Ngạn đứng một bên đều ngạc nhiên. Nhìn Kiều Nam Gia lúc nào cũng tung tăng nhảy nhót, trông cô chẳng giống người có sức khỏe không tốt. Đúng là nói ra làm người ta khó tin được.

Thư Ấu nói: "Em có thể làm chứng. Em là nhìn thấy hết chuyện này."

Mẹ Kiều thở dài: "Từ trước đến nay Nam Gia không thể chịu nổi mưa gió. Khi còn nhỏ, con bé mắc chứng khó đọc viết, đừng nói là làm toán, đến cả chữ số bình thường cũng học khó hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Con nhà người ta đi mầm non hết rồi mà con bé còn chưa biết đi. Nhà chúng tôi và bác sĩ phải cố gắng rất nhiều, gần như tiêu hết tài sản để chữa bệnh cho con bé. Suýt nữa nhà chúng tôi cũng không còn hy vọng để con bé được đến trường học bình thường."

"Sau đó thì sao?" Chu Ngôn Quân tò mò hỏi, thu hút nhiều ánh mắt của các thầy cô xung quanh.

Hiệu trưởng cong râu, trừng mắt nhìn thầy chủ nhiệm khối hỏi: Ai đưa thằng nhóc này tới? Chuyện nhỏ qua tai thằng nhóc này, kiểu gì cũng truyền đến tai những bạn nữ khác rồi to chuyện.

May là Bách Nhiên không ở đây.

Thầy chủ nhiệm khối muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thầy yên lặng nhịn trong lòng.

"Sau này." Mẹ Kiều lau nước mắt ở khóe mắt, nở nụ cười tự hào, "Không biết Nam Gia nhà chúng tôi giống ai, từ nhỏ mà đã cố gắng nỗ lực rất nhiều rồi. Những thứ mà người khác dùng một tiếng để học thì con bé dùng đến năm sáu tiếng cũng không nhớ nổi. Nhưng con bé cứ cứng đầu cố chấp như vậy, tận mấy năm liền đấy! Trong khi những đứa trẻ khác còn chơi bời thì lúc nào con bé cũng phải cố gắng như mấy người ôn thi thạc sĩ."

"Sau này, con bé càng học càng có kết quả, không còn khác những đứa trẻ bình thường nữa nên chúng tôi mới cho con bé đến trường."

"Mấy người học tập từ bước đầu có khó vậy không? Nhìn qua bây giờ con bé học không quá vất vả, bởi lẽ con bé đi qua một con đường nhiều lần hơn người khác rất nhiều, hơn nữa còn kiên định hơn so với bất cứ ai khác nữa."

Mỗi một câu nói mẹ Kiều nói ra làm Lục Tiểu Đồng càng thêm chật vật.

"Khả năng phối hợp của tay chân con bé không được như người bình thường, đến tận bây giờ vẫn còn đang cố gắng và hoàn thiện để việc vận động bình thường, cơ thể cũng yếu ớt. Lúc trước, biết được cô Trần làm chủ nhiệm lớp Nam Gia, nhà chúng tôi rất vui, vì thế mới cố ý nhờ cô giúp đỡ Nam Gia nhiều hơn, cho con bé ít tham gia các hoạt động thể lực thôi. Còn về chuyện đút lót mà cháu nói, nhà chúng tôi hoàn toàn không làm. Mười mấy năm nay nhà chúng tôi vẫn liên lạc với nhau."

"Còn về việc tặng quà đó, mười mấy năm trước, vì chữa bệnh cho Nam Gia mà nhà chúng tôi tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm. Là hai người nhà cô Trần có lòng tốt, thay chúng tôi trả một phần tiền chữa bệnh. Tết Âm lịch năm ấy chúng tôi mang Nam Gia tới thăm nhà cô để cảm ơn vì sự giúp đỡ ấy."

Mẹ Kiều nhẹ nhàng nói, nhưng ai cũng cảm nhận được những gánh nặng mà gia đình Kiều Nam Gia đã từng phải gánh. Năm đó, gia đình cô vô cùng khó khăn, phải cần biết bao nghị lực mới có thể vượt qua nó được cơ chứ?

Vài bạn học sinh sốc đến mức không nói được lời nào.

Ra là Kiều Nam Gia nhìn qua trông khá thuận lợi trong mọi chuyện lại từng có một quá khứ như vậy.


Lục Tiểu Đồng bị nói đỏ bừng mặt mũi. Thế mà vào giây phút ấy, cô không biết phản bác như nào. Trên mặt Lục Tiểu Đồng không giấu nổi sự lúng túng, đi không được mà ở lại cũng không xong. Nghĩ đến vừa rồi Kiều Nam Gia kéo chặt tay cô không buông ra, rõ ràng bình thường Kiều Nam Gia xách xô nước đi được hai bước thôi cũng phải dừng lại để thở. Thế mà vừa rồi Lục Tiểu Đồng còn nghĩ rằng Kiều Nam Gia đang nhân cơ hội để làm cô mất hết mặt mũi.

"......" Lục Tiểu Đồng hổ thẹn đến mức nước mắt trào ra, cô lấy tay che mặt, không nói nên lời.

Các thầy cô cùng các bạn học sinh xung quanh cũng đều im lặng không nói lời nào.

"Mười mấy năm trước, tôi cùng ba con bé từng đứng bên bờ sông nghĩ quẩn, cảm thấy cuộc đời này không còn hy vọng gì nữa. Nhưng chúng tôi lại lưu luyến con bé, muốn đưa con bé đi cùng. Lúc ấy lại nghe được Nam Gia gọi tôi một tiếng mẹ."

"Vì thế," Mẹ Kiều nói chậm lại, cầm một tờ giấy trong tay đưa cho Lục Tiểu Đồng, "Cháu à, cháu nghĩ gì trong lòng mà lại đòi nhảy lầu vậy? Trong cuộc đời vẫn còn nhiều khó khăn lắm, không vượt qua được thì phải nghĩ cách chống chọi nó. Bởi thế giới này không tệ như cháu nghĩ, về sau chắc chắn nó sẽ trở nên đẹp đẽ đến mức cháu không ngờ được. Chắc chắn là vậy."

Bà vừa nói xong, Lục Tiểu Đồng hối hận khóc to.

Ba mẹ Lục Tiểu Đồng vội vàng tới, nhìn thấy con gái mình, hai người cũng khóc theo. Cảm xúc của Lục Tiểu Đồng thay đổi, đó là chuyện tốt, ít nhất trước mắt cô cũng không còn ý định tự hủy hoại cuộc đời mình nữa. Các thầy cô thở phào nhẹ nhõm rồi để ba người nhà Lục Tiểu Đồng ở riêng trong phòng bệnh ngồi nói chuyện với nhau một lát.

Ba mẹ Lục Tiểu Đồng quyết định cho cô chuyển trường. Trùng hợp nhà họ cũng chuẩn bị được luân chuyển công tác tới một thành phố khác, Lục Tiểu Đồng cũng sẽ bắt đầu lại ở nơi đó.

Hiệu trưởng không giữ họ lại mà khách sáo tỏ ý sẽ giúp họ nhanh chóng hoàn thành thủ tục.

Bách Ngạn như có suy nghĩ nhìn về cửa phòng bệnh, cậu không nói lời nào.

Mấy bạn trong hàng ngũ nòng cốt của hội học sinh kinh ngạc, nói: "Không ngờ người như cậu ấy có thể thi được vào top 10 của khối."

"Nhìn qua chẳng ai ngờ cậu ấy lại là một người kiên trì đến vậy."

"Đúng đấy..."

Mấy người ồn ào thảo luận với nhau, chỉ có Chu Ngôn Quân khoanh tay, liếc mắt nhìn Bách Ngạn một cái: "Cậu ấy giỏi thật."

Một lúc lâu sau, Bách Ngạn chớp mắt.

"Đúng vậy."

Ban đêm, chuyện của Lục Tiểu Đồng bùng nổ nhưng nhanh chóng bị trường đè xuống. May là không có hỗn loạn gì lớn, không đến mức bị lên tin tức.

Chu Ngôn Quân cầm rượu đi tìm Bách Nhiên. Cậu gõ cửa. Bách Nhiên xuất hiện ở cửa, mang gương mặt vô cảm nhìn Chu Ngôn Quân.

Chu Ngôn Quân nháy mắt mấy cái: "Hôm nay mày đi nhanh thật đấy!"

Mặt Bách Nhiên vô cảm: "Không thì sao? Chờ người ta tới chụp à?"


"Thôi thôi, hôm nay tao cũng không định nói chuyền này với mày." Chu Ngôn Quân ngả ngớn dựa vào cửa nhà Bách Nhiên, "Hôm nay tao đến tìm mày uống rượu, tâm sự, tiện thể ở nhờ một đêm chỗ mày. Tao vừa nghe xong một câu chuyện xưa khá thú vị."

Bách Nhiên: "Không uống rượu, không nói chuyện phiếm, không cho mày ở."

Chu Ngôn Quân: "Nếu nó liên quan đến Kiều Nam Gia thì sao?"

Bách Nhiên: "......"

Cùng lúc đó.

Kiều Nam Gia trên giường bệnh đã sớm tỉnh lại. Ba Kiều mẹ Kiều bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho cô nên hai người đã sớm không ở trong phòng bệnh, chỉ có Thư Ấu ngồi ở mép giường. Sau khi an ủi Kiều Nam Gia hai câu, chắc chắn Kiều Nam Gia không sao thì gương mặt Thư Ấu nhanh chóng chuyển qua trạng thái đầy sát khí.

Kiều Nam Gia còn chưa được cô bạn hỏi han vài câu đã thấy dáng vẻ này của Thư Ấu. Cô sợ cứng người, nói cũng lắp bắp.

"Cậu, cậu như này định làm gì tớ?"

Thư Ấu giận sôi máu: "Cậu còn hỏi tớ nữa à? Cậu nói xem, sao cậu lại như này? Trong thời gian tớ bận, cuối cùng thì cậu đang giấu tớ điều gì?"

"Cái gì?"

"Tớ nói cho cậu biết, tớ tận mắt chứng kiến Bách Nhiên bế cậu từ trong lớp ra, một số bạn khác cũng thấy cảnh đó. Bây giờ cả khối đều đang đồn ầm hai cậu lên. Nếu cậu không nói lời nào với tớ, lúc người khác hỏi tớ thì tớ cũng không biết giải thích giúp cậu như nào đâu!"

Thư Ấu nghiến răng sau đó cười lạnh.

"Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị! Nói thật sẽ không bị giết!"

Não Kiều Nam Gia ngừng hoạt động hai giây, cô còn chưa phản ứng được từ câu nói vừa rồi của Thư Ấu.

"Từ đã, cậu bảo là..."

Bách Nhiên... Bế cô?! Σ(⊙▽⊙

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Nam Gia: Tôi thấy mình phải bình tĩnh lại!

Bách Nhiên: Tôi thấy cậu nằm trong lòng tôi bình tĩnh lắm

Bình Luận (0)
Comment