Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm

Chương 79

Edit: Minh An

Beta: E. Coli

Không hiểu sao Kiều Nam Gia bị kéo vào chuyện này. Tiếp đó, Bách Nhiên cầm điện thoại của cô, khăng khăng lưu tất cả các phương thức liên lạc của mình vào.

Sau khi Bách Nhiên lưu xong phương thức liên lạc của mình vào điện thoại Kiều Nam Gia, cậu còn đưa điện thoại mình cho cô nữa.

Kiều Nam Gia lấy được phương thức liên lạc mà các bạn nữ cả trường hằng mong ước, tự dưng cảm thấy rất lo lắng, nghĩ thế nào cũng thấy Bách Nhiên không có ý tốt. Kiều Nam Gia nghĩ thầm, hôm nay là sinh nhật Bách Nhiên, hôm nay lưu thôi xong sau này cô xóa sau cũng được.

“Ăn trước đi.”

Từ lúc trên máy bay rồi hạ cánh Bách Nhiên còn chưa kịp ăn gì, chắc chắn cậu đang đói.

Nghĩ cho Bách Nhiên nên Kiều Nam Gia gọi các món khá lành mạnh. Lần đầu ăn cơm cùng Bách Nhiên, Kiều Nam Gia hơi căng thẳng. Cô quan sát xem Bách Nhiên ăn các món phản ứng như nào. Chỉ thấy Bách Nhiên hơi nhíu mày, cậu do dự một lát rồi gắp một miếng nấm lên ăn.

Vẻ mặt Kiều Nam Gia háo hức: “Như nào?”

Mặt Bách Nhiên vô cảm: “Nóng thật đấy!”

“… Sao cậu không thổi qua trước đi ý?”

Bách Nhiên nuốt miếng nấm Khẩu Bắc kia xuống. Lúc này, cậu mới bình tĩnh trả lời: “Dì giúp việc không làm thức ăn nóng đến vậy. Dù có canh thì dì cũng sẽ để đến lúc độ ấm vừa miệng.”

Kiều Nam Gia không có ý kiến gì với lời nói của cậu: “Ăn thức ăn nóng không tốt cho thực quản nhưng không có nghĩa phải chờ nó nguội mới ăn được. Trong lúc chờ, cậu mà thổi nó sẽ cảm nhận được cảm giác mong chờ được nếm thử hương vị ấy!”

“Giống như ăn lẩu cay lại húp một chén nước lẩu, tạo nên sự bùng nổ về vị giác. Không phải ăn như thế hả? Mỗi bữa đều có hương vị khác nhau, chẳng bao giờ giống nhau hoàn toàn cả!”

Bách Nhiên gắp một miếng ngó sen lên, nhìn cậu không để tâm lắm: “Miệng lưỡi sắc bén.”

Kiều Nam Gia phát hiện mỗi người có một cách ăn khác nhau. Như Chu Ngôn Quân lúc  ăn thì sẽ nói rất nhiều, cả quá trình bầu không khí luôn sôi động. Dù cho một mình Chu Ngôn Quân khuấy động bầu không khí nhưng nó vẫn rất sôi động. Còn ăn với Bách Ngạn thì cậu tạo cho đối phương cảm giác như đang được tắm trong gió xuân, lúc nào cậu cũng chú ý đến cảm xúc của người khác, vì thế ăn chung với cậu rất thoải mái.

Còn Bách Nhiên thì khác. Ăn với cậu như phải tuân thủ chặt theo nguyên tắc: Ăn không nói, ăn cái gì cũng chậm lại yên lặng. Tuy rằng chỉ ăn ở một nhà hàng nhỏ bình thường thôi mà cảm giác cứ như ăn ở một nhà hàng cao cấp vậy.

Kiều Nam Gia trộm liếc nhìn Bách Nhiên một cái.

Bách Nhiên là người cô thấy khó đoán nhất. Cậu cứ như một người trưởng thành rồi nhưng cách ứng xử lại không phải là quá khéo, cậu không thích làm gì thì từ chối cái đó.

Thỉnh thoảng cô cảm thấy ngưỡng mộ Bách Nhiên. Không phải vì tiền, vì nhan sắc, vì tài năng. Mà là vì cậu sống tự do và thoải mái.

Tự do và thoải mái đến mức dường như chẳng có gì có thể làm cậu bận lòng.

Bách Nhiên bình tĩnh ăn từng miếng một. Với cậu đây không phải là đồ ăn quá ngon, ánh mắt cậu nhìn thoáng qua Kiều Nam Gia đang thất thần nhìn cậu suốt. Trong lòng Bách Nhiên hừ một tiếng. Cậu nghĩ, muốn nhìn thì cứ nhìn, nhìn chằm chằm luôn cậu cũng chẳng nói gì.

Kiều Nam Gia do dự một chút rồi hỏi: “Tí nữa cậu định làm gì?”

Bàn tay đang gắp thức ăn của Bách Nhiên dừng lại: “Làm sao?”

Chỉ là dùng những hoạt động bình thường nhất vượt qua cái ngày làm người ta khó chịu này thôi.

“Thế… Cậu không định làm gì à? Cậu không định về nhà đúng không? Ở nhà suốt tớ cũng thấy chán.” Kiều Nam Gia đang tìm lý do.

Cô có thể nhận ra tâm trạng Bách Nhiên chẳng tốt chút nào.

Bách Nhiên nhìn cô một cái: “Tôi định đi chơi bóng rổ.”

“Cho tớ đi cùng được không?” Kiều Nam Gia mạnh dạn đặt câu hỏi.

Từ sau lần ngất xỉu trước, bác sĩ khuyên Kiều Nam Gia nên vận động nhẹ một chút.

Cô không thích chạy. Nghĩ kỹ lại dường như chơi bóng rổ là một sự lựa chọn hoàn hảo. Cô cũng vừa có thể quan sát cách Bách Nhiên chơi bóng rổ luôn.

“……”

Bách Nhiên nhìn Kiều Nam Gia. Chẳng hiểu với cái thân hình nhỏ bé kia của cô, chơi bóng rổ thì cô chơi bóng hay bóng chơi cô nữa.

“Tùy cậu.” Bách Nhiên trả lời.

Bách Nhiên thường xuyên đi phòng tập tư nhân, hai người cùng nhau đến đó. Trên đường đi, Kiều Nam Gia nói rất nhiều với mong muốn làm bầu không khí sôi động. Trên mặt Bách Nhiên không giấu nổi sự mất kiên nhẫn nhưng cũng không bảo cô trật tự.

Nhìn qua phòng tập tư nhân này trông khá đắt, cách trang trí cũng rất đẹp. Bách Nhiên là hội viên cao cấp, cậu chỉ cần vào, người ta vừa nhìn thấy cậu, chẳng cần làm thủ tục đăng ký gì đã trực tiếp mở cửa mời cậu vào rồi.

Kiều Nam Gia đi sau Bách Nhiên. Khác với Bách Nhiên đã quen với hoàn cảnh xung quanh, nhìn qua là biết cô chính là một học sinh chưa trải sự đời. Cả quá trình cô toàn nhìn ngó xung quanh, vừa ngơ ngác vừa tò mò.

Kiều Nam Gia vào cửa. Sân bóng rổ tư nhân rộng đến mức làm cô giật mình nhảy dựng cả lên. Cô không khỏi mở to hai mắt: “Chỉ một mình cậu dùng sân to như vậy hả?”

Bách Nhiên: “Cậu không phải là người à?”

Kiều Nam Gia: “……” Cô thừa nhận mình chưa bao giờ là đối thủ của Bách Nhiên trong việc đấu võ mồm.

Kiều Nam Gia đặt cặp sách xuống một chỗ. Cô bắt chước Bách Nhiên khởi động một chút cho nóng người. Bách Nhiên không thay quần áo để vận động, vốn dĩ cậu cũng mặc đồ khá thoải mái rồi, với lại cậu cũng không định chơi lâu.

Cậu ném vài quả bóng rổ, Kiều Nam Gia đứng cạnh, ôm bóng rổ quan sát cậu để học.

Không ngờ đột nhiên Bách Nhiên dừng lại, gương mặt đẹp như tranh của cậu nhìn qua chỗ Kiều Nam Gia.

“Tới cậu.”

Kiều Nam Gia ngẩn ngơ: “Chắc vẫn chưa được đâu.” Cô chỉ lo vui sướng khi nhìn bóng vào trong rổ chứ chưa học được cách ném bóng vào rổ.

Mặt Bách Nhiên vô cảm: “Cậu đến đây làm hậu cần nữa à?”

“Khụ.”

Ném thì ném. Kiều Nam Gia tự nhận khả năng học tập của mình cũng được xem là tốt. Cô bắt chước dáng vẻ khi ném bóng của Bách Nhiên, nhón chân lên ném về phía rổ.

Bóng rổ bay một đường cong tuyệt đẹp, sau đó nó rơi thẳng xuống đất. Khoảng cách từ chỗ bóng rơi tới rổ cách khá xa.

Bách Nhiên khoanh tay đứng một bên, cậu hất cằm: “Tầm ném quá, tiến lên trước đi.”

Kiều Nam Gia tiến lên trước hai bước rồi tiếp tục ném bóng.

Dùng sức vào cổ tay ít, góc ném không chuẩn, ném đập mạnh vào ván sau… Tóm lại, đến cả cái vành của rổ cô còn chẳng đụng vào được. Kiều Nam Gia tức phát khóc.

Mới chỉ ném có vài lần thôi mà tay cô mỏi đến mức không nhấc lên được.

Kiều Nam Gia buồn bã cụp đuôi xuống.

“Ngốc thế cơ chứ?” Bách Nhiên đứng cách xa mấy mét mang gương mặt không có biểu cảm gì nói.

Kiều Nam Gia trả lời: “Để lần sau tớ…”

Còn chưa nói xong, Bách Nhiên vốn đứng một bên xem đột nhiên đi qua chỗ cô. Cậu đứng sau Kiều Nam Gia, bảo cô nâng bóng rổ lên. Kiều Nam Gia ngây ngốc, cô nghe theo hướng dẫn của cậu nâng bóng lên, duỗi dài tay ra.

Cô có thể cảm nhận được bóng dáng cao gầy sau lưng mình cùng một mùi hương nam tính dễ ngửi. Cậu vươn một tay lướt qua đỉnh đầu Kiều Nam Gia, nắm lấy cổ tay cô để giúp cô chỉnh lại tư thế.

Trong lòng Kiều Nam Gia cảm thấy căng thẳng, động tác của cô lập tức cứng đơ lại.

Trớ trêu thay, Bách Nhiên như chẳng hề nhận ra động tác của mình thân mật vượt mức cho phép. Giọng cậu cũng cứng rắn như chê Kiều Nam Gia cầm cũng chẳng cầm được bóng.

“Cầm chắc. Tay phải dùng lực, không được ném bóng như ném bông.”

Kiều Nam Gia tập trung cao độ, căng thẳng trả lời: “Tớ biết rồi.”

“Ném.”

Nghe theo lệnh của Bách Nhiên, Kiều Nam Gia ném bóng rổ đi. Quả bóng bay tạo ra một đường cong đẹp đẽ đập vào trên rổ. Bụp một cái rồi rơi xuống dưới đất, được Bách Nhiên bắt lấy.

Kiều Nam Gia thở dài một cái: “Có tiến bộ rồi!”

Thân là đội trưởng đội bóng rổ trường Nhất Trung, Bách Nhiên nhận xét: “Tiến bộ cái gì? Từ đứa học dốt thành đứa học ngu à?”

Kiều Nam Gia: “……” Lời nhận xét này quá ác rồi đó!

Trên TV, trong khi dạy chơi bóng rổ thì giữa hai nhân vật chính sẽ có bầu không khí mập mờ rồi hai người làm gì đó, nhưng trên phương diện này, Bách Nhiên vô cùng nghiêm túc. Bảo chơi bóng là chơi bóng, Kiều Nam Gia thấy tay mình sắp hỏng rồi.

Quả nhiên cô là người không thích vận động! QAQ

Mãi mới được nghỉ. Tay chân Kiều Nam Gia rã rời, tay cô chẳng dùng sức được. Cô run rẩy đi đến chỗ cặp sách định lấy một túi khăn ướt ra lau mặt.

Cô run run đưa tay ra như người bệnh Parkinson. Kiều Nam Gia mệt như vậy nhưng Bách Nhiên chẳng đỏ mặt, tim cậu cũng chẳng đập nhanh hơn thường, đến cả mồ hôi cậu còn chẳng có.

Bách Nhiên thấy Kiều Nam Gia cầm cặp cũng khó nên cậu vác gương mặt vô cảm đi lên cầm cặp sách mở giúp cô.

“Chờ đã!”

Kiều Nam Gia còn chưa kịp cản, khóa cặp sách của cô đã được mở ra. Trùng hợp chiếc hộp đựng bánh kem nhỏ lăn ra, Bách Nhiên nhanh chóng bắt được.

Bách Nhiên nhìn bánh kem trong tay rồi nhìn Kiều Nam Gia.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kiều Nam Gia xấu hổ không còn chỗ trốn. Cô im lặng hai giây rồi nói: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé?”

Cô vốn định chờ bầu không khí tốt hoặc nếu thời gian không cho phép thì thôi cô không chọc đến Bách Nhiên nữa. Không ngờ lại rơi vào đúng bầu không khí xấu hổ như này.

Bách Nhiên: “……”

Phá hủy bầu không khí mãi mới làm dịu được, trong lòng Kiều Nam Gia vô cùng chán nản.

Người nhận mà không thích bất ngờ thì bất ngờ đó được gọi là thảm họa, chẳng vui chút nào. Kiều Nam Gia xin lỗi cậu rồi định cất bánh kem đi.

Không ngờ Bách Nhiên tránh tay cô. Cậu nhìn chằm chằm bánh kem cô mua, “xì” một cái: “Bánh kem này xấu thế.”

Đó vốn là một chiếc bánh kem bơ dâu tây, nhưng bánh bị đè về một bên nên không còn hình dạng ban đầu của nó, dâu tây cũng chìm sâu trong kem.

Kiều Nam Gia muốn cứu vãn tình hình: “Nếu cậu muốn ăn thì để tớ mua cái khác…”

“Không cần.”

Bách Nhiên nói: “Ăn tạm hai miếng, đúng lúc tôi đang đói.”

“Thế cậu ăn đi!”

Bách Nhiên ngồi lên ghế. Kiều Nam Gia nhìn cậu mở hộp bánh kem ra, ngón tay mảnh khảnh khéo léo không chạm vào cái nắp dính kem. Cậu lấy nĩa nhựa ra.

Gương mặt đẹp đến mức làm trời đất phẫn nộ của cậu mang vẻ thờ ơ. Cậu ăn xong một miếng kem dâu tây dính bơ, trên mặt chẳng có biểu cảm gì hết.

Kiều Nam Gia rất muốn nghe cảm nhận của cậu, cô không nhịn được hỏi: “Như nào?”

Bách Nhiên đang cầm hộp bánh kem im lặng.

Cậu rũ mắt xuống, trong miệng vẫn còn miếng bánh kem mềm mại, cậu chẳng nói lời nào. Mái tóc đen rủ xuống che đi ánh mắt cậu làm Kiều Nam Gia không thấy rõ.

Cứ như cậu đang khôi phục lại tấm màn ngăn cách với thế giới ầm ĩ bên ngoài.

Bầu không khí im lặng.

Cứ như một thế kỷ đã trôi qua.

“Bánh kem…” Cậu nh ỏ giọng, chất giọng lạnh lùng của cậu vang lên.

Kiều Nam Gia căng thẳng: “Ừm?”

“Dâu tây chua thật đấy.”

Kiều Nam Gia: “……”

Ngoài miệng Bách Nhiên chê nhưng cậu vẫn ăn sạch bánh kem, chẳng bỏ chút nào. Kiều Nam Gia nhìn mà há hốc mồm. Cô còn tưởng Bách Nhiên sẽ chỉ ăn hai miếng lịch sự thôi, không ngờ cậu ăn hết tất cả chỗ bánh đó.

Ăn xong bánh, bầu không khí dịu đi. Lúc sắp về, Kiều Nam Gia vẫn lấy hết can đảm lấy món quà siêu to khổng lồ của mình từ trong cặp ra.

Là một hộp quà được gói cẩn thận thành hình chữ nhật.

Kiều Nam Gia nói: “Cậu bảo muốn được thưởng mà… Tớ chuẩn bị cái này từ lâu lắm rồi, chắc chắn cậu sẽ thích.”

Ánh mắt Bách Nhiên dừng trên hộp quà. Bỗng dưng cậu nhớ tới lần trước Kiều Nam Gia đứng ở câu lạc bộ kịch nói mang gương mặt đỏ bừng, dáng vẻ thẹn thùng đi tặng quà. Nhưng lần này là tặng cậu.

Trái tim bình bình ngàn năm của cậu bỗng nhiên lỡ nhịp.

Cứ như ăn một miếng kẹo bông gòn, ngọt ngấy, cả trái tim như được cảm xúc nhẹ nhàng kia bao lấy.

Đây là món quà đầu tiên Kiều Nam Gia chuẩn bị cẩn thận cho cậu.

Người nhận là cậu. Cô chuẩn bị hoàn toàn vì cậu.

Bách Nhiên bóc quà trước mặt Kiều Nam Gia. Cậu nghĩ tới rất nhiều món quà, nào là từ đồ thủ công, cho đến những đồ có ý nghĩa đặc biệt liên quan đến kỷ niệm của hai người…

Tài liệu ôn tập.

Đứng trước ánh mắt chờ mong của Kiều Nam Gia, Bách Nhiên đen mặt ôm đống tài liệu ôn tập.

Kiều Nam Gia không hề nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cậu, cô tự hào khoe: “Tớ chuẩn bị cái này lâu lắm luôn đó!”

“……”

Không biết có phải ảo giác của Kiều Nam Gia không.

Cả kỳ nghỉ hè, Bách Nhiên không thèm để ý đến cô nữa.

Kiều Nam Gia nghĩ, chắc hẳn là Bách Nhiên đang cầm tài liệu ôn tập cô tặng để học hành chăm chỉ.

Tác giả có lời muốn nói:

Bách Nhiên (ánh mắt chết chóc): Học hành? Tôi đang chiến tranh lạnh với cậu đấy!

Kiều Nam Gia:???
Bình Luận (0)
Comment