Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm

Chương 81

Edit: Minh An

Beta: E. Coli

Thư Ấu không nói sai, quả nhiên Kiều Nam Gia trở thành “chị em” của tất cả các bạn nữ trong trường.

Cuộc đời thật khó lường. Hôm qua Kiều Nam Gia nhận được hàng tá ánh mắt hận thù, hôm nay ai thấy cô cũng cười tươi, thân mật chào hỏi với cô.

Dọc đường đi, Kiều Nam Gia luôn trưng lên gương mặt tươi cười, cười đến nỗi cô đau cả cơ mặt.

Lúc lên tầng, có vài bạn nữ gọi cô lại. Kiều Nam Gia hơi sửng sốt nhìn mấy bạn ấy. Các bạn ấy nhìn chằm chằm cô như mang ý xấu làm Kiều Nam Gia không khỏi lùi về sau một bước.

“Này, cậu là Kiều Nam Gia à?”

“Ừ, là tớ…”

“Chúng tớ chờ cậu cả buổi sáng rồi.”

“Các cậu chờ tớ làm gì?” Kiều Nam Gia căng thẳng.

“Nhờ cậu đưa cái này cho Bách Nhiên!” Các bạn kia vừa nói vừa dúi một đống túi đồ ăn vặt và mấy hộp quà được gói cẩn thận.

Không chờ Kiều Nam Gia phản ứng lại, các ban nữ kia chạy nhanh đi như có sói đuổi sau lưng.

Chắc chắn các bạn đó sợ Kiều Nam Gia từ chối.

Kiều Nam Gia ôm một đống đồ mà cuống hết chân tay. Cô cúi đầu xuống nhìn đống đồ ăn vặt cùng một bức thư màu hồng nhạt trong tay. Tự dưng trong lòng cô hơi chua chua một chút.

Kiều Nam Gia nhanh chóng vứt chuyện Bách Nhiên được rất nhiều bạn nữ yêu thích ra sau đầu.

Cô hơi do dự nhưng vẫn quyết định đưa đồ cho Bách Nhiên. Đến cả tên mấy bạn nữ kia cô còn không biết, dù có vứt thì cô cũng không có quyền được quyết định.

Vào cửa lớp, sự xuất hiện của Kiều Nam Gia làm một số người nhìn qua chỗ cô. Không ngờ hôm nay Bách Nhiên còn đến lớp sớm hơn cô, chẳng qua cậu vẫn nằm bò lên bàn ngủ như cũ.

Kiều Nam Gia nhẹ nhàng đặt đồ ăn vặt dưới chân. Nhưng cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Bách Nhiên tỉnh dậy.

Cậu hơi híp mắt, lười biếng hỏi: “Cái gì đấy?” Bách Nhiên hất cằm chỉ đống đồ ăn vặt dưới chân Kiều Nam Gia.

Kiều Nam Gia hơi do dự: “Cái này cho cậu…”

Ánh mắt Bách Nhiên dừng lại, từ tận đáy lòng cậu cảm thấy sung sướng một cách kỳ lạ. Không ngờ Kiều Nam Gia lại thêm một câu: “Là mấy bạn nữ không biết tên nhờ tớ đưa cho cậu.”

Bách Nhiên: “……”

Lần này không còn là ảo giác của Kiều Nam Gia nữa mà là Bách Nhiên đang trừng mắt nhìn cô thật. Bách Nhiên mang gương mặt vô cảm, cầm túi đồ ăn vặt lên ném thẳng vào thùng rác trước mặt mọi người.

Cậu đi đến trước mặt Kiều Nam Gia: “Từ sau không được lấy nữa.”

Kiều Nam Gia nghĩ rằng cậu giận vì bị làm phiền, cô ấp úng trả lời: “Tớ biết rồi.”

Bách Nhiên thấy tâm trạng cô đang đi xuống, sau khi xin lỗi, cô ngồi xuống cạnh Bách Nhiên không nói lời nào mà chỉ yên lặng cúi đầu làm bài tập.

Bách Nhiên yên tĩnh một lát.

Cậu cúi đầu đọc sách, một tay chống cằm, lông mi rũ xuống.

“Vừa rồi tôi không giận cậu.”

Kiều Nam Gia “Ồ” một cái, cô nhìn về phía Bách Nhiên theo bản năng nhưng lại đụng phải sườn mặt đẹp khó tả của cậu. Gương mặt cậu vô cảm, trên người mặc áo đồng phục màu xanh trắng, cả người toát ra hơi thở của thiếu niên, đẹp đến mức làm người ta rung động.

Thế mà vào giây phút ấy cô lại quên rời ánh mắt đi.

Lúc này, lời hỏi thăm mang theo ý cười của Bách Ngạn nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu Kiều Nam Gia: “Chào buổi sáng! Mọi người tới sớm quá!”

Cứ như một tiếng chuông cắt ngang giấc mơ, Kiều Nam Gia bừng tỉnh. Lúc này cô mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm Bách Nhiên một lúc lâu. Mặt cô lập tức đỏ bừng, cô ngượng ngùng chào Bách Ngạn sau đó cúi đầu viết công thức.

Chỉ là cả quá trình, não cô chẳng online, vì thế cô không biết mình đang viết gì.

Hai năm học cấp ba, Kiều Nam Gia đã nghe được rất nhiều người kể về sự nổi tiếng của Bách Nhiên trong trường. Cô cũng từng được tận mắt chứng kiến điều đó ở câu lạc bộ bóng rổ. Nhưng đến khi Kiều Nam Gia thật sự ngồi cùng Bách Nhiên, cô mới hiểu được sức mạnh của cụm từ “hotboy trường”.

Chỉ một ngày thôi mà đã có ít nhất mấy chục bạn nữ “vô tình” đi vào lớp 12-1. Điều đó làm Kiều Nam Gia chẳng dám đi vệ sinh vì sợ bị người ta nhét đồ, dồn cô vào tình huống khó xử.

Không biết còn tưởng người nổi tiếng đi học nên mới có nhiều người tới vây xem đến vậy.

May là mấy ban nữ đó không dám vào trong tỏ tình với tặng quà trực tiếp cho Bách Nhiên. Kiều Nam Gia ngồi cạnh Bách Nhiên thấy vô cùng an toàn, cứ như ngồi cạnh trùm trường vậy.

Chẳng ai dám nặng lời với cô vì Bách Nhiên đang nằm bò trên bàn bên cạnh cô mà ngủ.

… Gần như cả ngày Bách Nhiên đều dành thời gian để ngủ.

Thầy cô các môn đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước chuyện này. Với học sinh tài năng thiên bẩm như Bách Nhiên thì họ cũng phải dùng những phương pháp giáo dục đặc biệt. Ban đầu Kiều Nam Gia không quen, nhưng dần dà, cô cũng quên luôn sự tồn tại của Bách Nhiên.

Tuần đầu sau khai giảng, chương trình học rất nặng. Kiều Nam Gia quen học một mình rồi nên cô vô tình bỏ lại Bách Nhiên ra sau đầu. Lúc thì cô nghe giảng, lúc thì cô mải mê làm bài tập. Bạn cùng bàn cô dần biến thành không khí.

Một người bận học một người bận ngủ, nói thế nào thì cũng chẳng sao cả. Nó khác hoàn toàn với khung cảnh gà bay chó sủa mà Kiều Nam Gia tưởng tượng, ngược lại, cô cảm thấy yên lòng.

Tất cả các bạn nữ trong khối đều hâm mộ vị trí của Kiều Nam Gia nhưng Kiều Nam Gia lại chẳng hề hay biết.

Chập tối, tan học, một sợi nắng chiều thả mình nơi chân trời. Học sinh trong lớp dần ra về, Kiều Nam Gia dọn xong sách vở cũng chuẩn bị về nhà.

Hẳn là hôm nay Bách Nhiên phải đến sân để tập, cậu xách cặp, dựa vào bàn ở đằng sau mà nhìn Kiều Nam Gia chỉnh sửa ngay ngắn mọi thứ.

Kiều Nam Gia bị nhìn mà cảm thấy mất tự nhiên. Cô quay đầu lại hỏi: “Không phải cậu định đi…”

“Cậu chậm thật đấy!” Bách Nhiên than vãn.

“Cậu đang chờ tớ à?” Kiều Nam Gia không thể tin được.

“Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Nói vậy nhưng Bách Nhiên không rời đi. Kiều Nam Gia nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cô chẳng hiểu hành động của Bách Nhiên nghĩa là gì. Cô đi trước, lúc này, Bách Nhiên mới chầm chậm đứng thẳng rồi đi ra khỏi lớp.

Tan học hơi muộn, lúc Kiều Nam Gia ra cửa, hẳn là không còn bao nhiêu bạn ở trường. Không ngờ có bốn bạn nữ chặn đường cô.

Kiều Nam Gia đã có kinh nghiệm từ sáng, cô cố làm bản thân bình tĩnh lại nhanh chóng.

Trong số mấy bạn kia, có hai bạn nữ hơi ngượng để quà vào trong lòng Kiều Nam Gia: “Cậu à… Cậu có thể giúp chúng tớ đưa cho…”

“Không cần.”

Đột nhiên đằng sau Kiều Nam Gia vang lên một giọng nói lạnh lùng, cắt ngang cuộc đối thoại của mấy người. Mấy bạn nữ kia nhanh chóng đỏ mặt, không biết do ngượng hay do xấu hổ, họ chỉ biết ngơ ngác nhìn Kiều Nam Gia đứng sau Bách Nhiên.

“Đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Sau khi Bách Nhiên buông lời tàn nhẫn, dù người mặt dày cũng khó nhịn được, hơn nữa mấy người đối diện còn là các bạn nữ mang trái tim mơ mộng nữa chứ?  Llại bị cậu trả lời một cách lạnh lùng từ Bách Nhiên như vậy, có bạn đã không nhịn được nước mắt.

Mấy người kia xấu hổ, họ nhanh chóng cầm đồ xuống dưới cầu thang, biến mất khỏi tầm mắt Kiều Nam Gia.

Bách Nhiên xách cặp sách, cậu lướt qua Kiều Nam Gia, giọng nói lạnh nhạt dễ nghe: “Sẽ không còn ai tới làm phiền nữa đâu.”

Kiều Nam Gia hơi do dự, cô không gọi cậu.

Nghĩ cẩn thận thì Bách Nhiên làm thế là đúng.

Về chuyện tình cảm, nếu xác định không đáp lại được thì đừng gieo cho người ta hy vọng. Nếu cứ giống như Bách Ngạn, đáp lời làm đối phương thoải mái như được tắm mình trong gió xuân thì dù cậu từ chối, đối phương cũng sẽ rung động. Làm vậy chỉ sợ số lần được tỏ tình nhiều lên chứ không ít đi.

Bách Nhiên là người ghét bị làm phiền như vậy mà còn nhẹ nhàng giải thích với mấy bạn nữ kia một câu, Kiều Nam Gia thấy vậy đã là đáng quý lắm rồi.

Cô đeo cặp sách chạy chậm đuổi theo sau Bách Nhiên: “Bách Nhiên, Bách Nhiên!”

Bách Nhiên dừng chân.

“Nói.”

“Hôm nay tớ sai rồi, tớ không nên nhận quà khi chưa có sự cho phép của cậu! Tớ hứa sẽ không có lần sau đâu!” Kiều Nam Gia chân thành thề thốt.

Bách Nhiên “Ồ” một cái lạnh nhạt, dường như cậu đang thờ ơ trước bài học Kiều Nam Gia rút ra được.

Làm sao Kiều Nam Gia biết được Bách Nhiên giận không phải vì cô nhận quà của người khác khi chưa được sự cho phép của cậu mà giận vì cô dám lấy quà của bạn nữ khác đưa cho Bách Nhiên, mà đã thế còn đưa một cách bình tĩnh đến vậy.

Chẳng hề ghen chút nào cả.
Bình Luận (0)
Comment