Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm

Chương 90

Edit: E. Coli

Beta: Minh An

Thứ hai, bất chấp việc đứng đầu ngọn gió của dư luận, Kiều Nam Gia đi vào lớp.

Các bạn xung quanh vừa thấy cô đã bàn luận sôi nổi, thậm chí có người còn nhìn cô bằng ánh mắt thương hại rồi đi đến an ủi Kiều Nam Gia.

“Lúc trước bọn tớ hiểu lầm cậu, xin lỗi cậu nhiều nhé!”

“Sao cậu không nói sớm, nếu là Bách Ngạn thì bọn tớ đã giúp cậu rồi!”

“Đúng là, hai học sinh giỏi yêu đương bí mật, nghe thôi là đã thấy tuyệt vời rồi!”

Kiều Nam Gia: “…”

Vậy là, mọi người đều tin rằng cô yêu đương với Bách Ngạn hả?

Vào giây phút đó, cô không biết nên nói gì cho phải.

Kiều Nam Gia yên lặng nghe mọi người an ủi mình. Cô biết giờ mình cũng không nên đính chính lại, vì thế cô đành nuốt lại lời giải thích rồi gật đầu thật mạnh.

Cho đến khi một người bước vào cửa lớp thì các bạn nữ mới giải tán, phi nhanh về chỗ ngồi.

Khuôn mặt tuấn tú của Bách Nhiên không có biểu cảm, thậm chí vì tụt huyết áp mà cậu còn cảm thấy bực mình. Cậu xoa xoa lông mày, ngồi xuống cạnh Kiều Nam Gia. Kiều Nam Gia nhìn thấy cậu định chào hỏi thao bản năng, nhưng cô lập tức nhận ra rằng mọi người vẫn đang theo dõi từng hành động của họ nên đành phải bỏ cuộc trong thất vọng. 

Cô yên lặng lấy vở ghi từ mới ra học lại các từ mới, Bách Nhiên ngồi cạnh cô chán nản chống cằm, liếc nhìn từng hành động của cô.

Bách Nhiên nghĩ thầm: Chắc chắn não cậu có vấn đề rồi!

Vì sao trong mắt cậu hình ảnh Kiều Nam Gia tập trung ôn từ vựng lại đáng yêu đến vậy? Trí nhớ vô cùng tốt của cậu nhớ tới những lời miêu tả buồn nôn Chu Ngôn Quân từng nói với mình, cái gì mà ngây thơ như con nai, mềm mại không xương, khuôn mặt trong sáng không tì vết…

Trước kia cậu luôn cảm thấy chúng vô nghĩa, bây giờ lại thấy nó lại phù hợp đến lạ với Kiều Nam Gia.

Con mẹ nó đúng là… Trông đáng yêu thật.

Bách Nhiên: “……”

Não cậu có vấn đề thật rồi!

Nhưng dưới góc nhìn của các bạn trong lớp, hai người họ đều làm việc riêng của mình, cả quá trình chẳng ai nói với ai lời nào, cứ như hai người xa lạ vô tình ngồi cạnh nhau vậy.

Họ chẳng ghen tị khi thấy Kiều Nam Gia và Bách Nhiên ngồi cùng nhau nữa.

Chẳng phải nỗi đau lớn nhất trên đời này là: Người mình thích ở ngay trước mắt nhưng lại vì đủ lý do mà không thể ngồi cạnh nhau sao?

Lại còn phải giả vờ thân thiện với “bóng đèn” kia nữa chứ!

Rõ ràng Kiều Nam Gia không thích Bách Nhiên!

Rõ ràng Bách Nhiên không có hứng thú với Kiều Nam Gia!

Vì vậy chiều hôm đó một tin đồn khác được lan truyền, đó là mọi người đã nhầm giữa Bách Ngạn và Bách Nhiên. Trên thực tế, còn có một số tin đồn nói rằng Bách Ngạn và Kiều Nam Gia đang yêu nhau.

Mọi người thực sự đã tin điều đó.

Suy cho cùng, vốn có rất ít nhân chứng, bị dư luận dắt mũi như này, ai cũng nghi ngờ không biết có phải bài đăng lần trước chủ tus nhầm người không. Càng nhiều người nói, tin đồn càng trở nên chân thực hơn, mọi người dần dần gạt “tin đồn” về Kiều Nam Gia và Bách Nhiên sang một bên và quên béng đi.

Thầy chủ nhiệm vốn muốn đổi chỗ ngồi của Kiều Nam Gia và Bách Nhiên, nhưng sau vụ Bách Ngạn “thừa nhận” chuyện yêu sớm của mình, ông càng mong Bách Nhiên và Kiều Nam Gia có thể ngồi cùng nhau thêm vài ngày nữa.

Nè nè, nếu mà hai học sinh giỏi Bách Ngạn và Kiều Nam Gia đều học hành sa sút, điểm thi đại học không được như ý thì tiền thưởng ba năm của ông đi tong rồi!

Trong suốt buổi học, Kiều Nam Gia có thể cảm nhận được đôi mắt sáng như đèn ô tô của thầy chủ nhiệm thỉnh thoảng liếc nhìn mình làm da đầu cô tê hết cả lên.

Trước đây cô chưa bao giờ bị chú ý như vậy, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Buổi trưa.

Thư Ấu dẫn Kiều Nam Gia cùng đi ăn, cô nàng hỏi nhỏ: “Tối hôm qua cậu chưa giải thích rõ với tớ đâu, tớ nói cho cậu biết, Bách Ngạn đã tìm cậu rất lâu đấy!”

Kiều Nam Gia suýt chút nữa bị sặc cơm: “Sao Bách Ngạn lại biết chuyện này?”

“Cậu ấy hỏi tớ cậu đang ở đâu, trùng hợp lúc đó chú với cô đang gọi điện cho tớ hỏi cậu đang ở đâu.” Thư Ấu bĩu môi giải thích: “Đúng rồi, còn có Chu Ngôn Quân nữa, ai cũng đi tìm cậu.”

“……” Kiều Nam Gia thực sự muốn đánh chết bản thân vì đã làm phiền nhiều người đến vậy!

Xấu hổ chết mất!

“Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên? Nếu Bách Nhiên cũng đi tìm cậu thì tớ mới sốc ấy!” Thư Ấu nói.

Kiều Nam Giai: “Khụ khụ.”

Thư Ấu: “?”

Kiều Nam Gia: “……”

Thư Ấu: “Thật hả?”

Kiều Nam Gia: “Ừ…”

Thư Ấu gần như không thể kìm được tiếng hét của mình, cô chỉ muốn lập tức thốt lên: “Mẹ nó, mẹ nó, vãi cứt!”. Cô nàng hưng phấn đến mức đỏ cả mặt, nắm lấy cổ áo Kiều Nam Gia rồi lắc mạnh: “Cái đó… Cái đó! Thì ra là vậy! Trời ơi! Oh my god! Mẹ kiếp!”

Kiều Nam Gia bị Thư Ấu lay mà hoa cả mắt suýt qua đời tại chỗ.

“Cậu bình tĩnh lại chút…”

Thư Ấu tức giận phàn nàn: “Thế mà cậu không nói cậu cũng Bách… A a a a!”

Miệng Thư Ấu bị bịt chặt lại.

Kiều Nam Gia nói nhỏi: “Cậu còn muốn tớ được đi học ở trường này không?”

Thư Ấu nghe xong lập tức im lặng.

Các học sinh ngồi xung quanh nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, khi nghe đến từ “Bách”, suy nghĩ đầu tiên của họ là về mối tình thầm kín giữa Kiều Nam Gia và Bách Ngạn. Họ chợt hiểu ra và gật đầu cảm động.

Bây giờ mấy bạn học sinh yêu nhau khổ quá!

Suốt cả ngày, cả ba đương sự đều im lặng làm việc của mình như không có chuyện gì xảy ra. Mọi người dần dần không còn hứng hóng chuyện nữa, nhất là các bạn học sinh lớp 12-1 đang bận học. Chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi đại học rồi, ai cũng lo không đủ thời gian học, làm sao mà dành cả ngày chỉ để hóng chuyện được.

Tan học, trong lúc Kiều Nam Gia đang thu dọn sách vở.

Bách Nhiên cầm cặp sách chuẩn bị rời đi. Đột nhiên cậu dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nói:

“Này, nhớ về nhà sớm, đừng chạy lung tung.”

Kiều Nam Gia sửng sốt, mặt cô đỏ bừng. Cô nhỏ giọng đáp lời.

“À! Tớ biết rồi…”

Cô vốn định dành thời gian để nói chuyện với Bách Ngạn, nhưng gần đây Bách Ngạn khá bận, hai người gặp riêng nhau cũng dễ bị thầy cô và bạn bè soi mói nên Kiều Nam Gia đành tạm thời gác lại việc này.

Chỉ vài ngày nữa, tin đồn sẽ biến mất, chẳng cần bọn họ đính chính hay phủ nhận tin đồn, sự chú ý của mọi người sẽ đổ dồn vào những điều khác..

Kiều Nam Gia chỉ cảm thấy có lỗi với Bách Ngạn.

Cậu là người tốt, hoàn toàn không nên bị dính líu tới việc này.

Trong đầu cô hiện ra nụ cười dịu dàng cùng gương mặt sáng sủa của Bách Ngạn. Kiều Nam Gia thở dài.

“Haizzz.”

……

Cùng lúc đó.

Hội học sinh đang bận rộn chuẩn bị cho đại hội thể thao mùa thu sắp tới, Bách Ngạn phân công công việc cho mọi người. Các bạn học sinh trong ban truyền thông đang tranh cãi về việc phân công, phòng họp vô cùng ầm ĩ.

Bách Ngạn mỉm cười, cậu từ từ nêu ý kiến ​​của mình. Lúc này cậu ngước mắt lên, đột nhiên nhìn thấy bóng người đang đứng ngoài cửa sổ.

Hai người nhìn nhau.

Nụ cười của cậu nhạt đi một chút, cậu đẩy cửa ra ngoài để mọi người trong phòng tiếp tục thảo luận.

Bách Ngạn nói: “Không ngờ cậu sẽ tới tìm tớ.”

Bách Ngạn và Bách Nhiên đi đến một hành lang vắng. Cả hai đều mặc đồng phục học sinh màu xanh và trắng, cao và gầy, nhưng nếu so sánh thì trông Bách Ngạn ngoan hơn còn Bách Nhiên dùng một tay cầm quai cặp sách, khóa áo kéo xuống nửa làm lộ ra áo thun đen bên trong, vẻ mặt cậu vô cảm, trông chẳng giống học sinh ngoan chút nào.

“Tớ biết cậu muốn nói cái gì.” Bách Ngạn nhướng mày, khóe môi cậu nhếch lên, “Đây là quyết định do tớ đưa ra. Vì thế… Tớ cũng sẽ gánh mọi hậu quả.”

Bách Nhiên khoanh tay dựa vào tường: “Đây chỉ là một trong số những điều tôi muốn nói. Nếu cậu nói rồi thì tôi không nói lại nữa.”

“Vậy cậu còn muốn nói gì nữa?”

“Từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ cậu ấy cẩn thận.” Bách Nhiên nói một nửa nhưng Bách Ngạn đã hiểu.

Giọng điệu này của cậu thể hiện rõ rằng cậu coi Kiều Nam Gia là người của mình, không cho phép người khác bén mảng tới chỗ cô.

Giọng nói của Bách Ngạn vẫn dịu dàng như cũ, chẳng có chút sự uy hiếp nào. Tuy nhiên, vào lúc cậu nhìn Bách Nhiên, nụ cười của cậu lại chẳng chạm tới đáy mắt.

“Xin lỗi, chuyện này cậu không thể quyết định được.”

Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

Bách Nhiên nhìn chằm chằm Bách Ngạn một lúc.

“Cậu không phải là người theo chủ nghĩa hòa bình à?”

“Nếu tôi là người như vậy,” Bách Ngạn hơi nhếch môi, “Thì tôi đã không chiếm vị trí thứ nhất.”

***

Bách Quốc Minh đang ngồi ở nhà họ Bách với Trần Hinh Dung.

Ông không muốn Trần Hinh Dung tới làm phiền mình nhưng bà không chịu đi, cứ ngồi im trong xe của Bách Quốc Minh như miếng da trâu gỡ mãi không được.

Trần Hinh Dung đến Đồng thị phá cho mấy nhà không được yên bình, ông cảm thấy mệt mỏi, hỏi làm thế nào thì Trần Hinh Dung mới chịu rời đi.

Trần Hinh Dung trả lời một cách tao nhã: “Tôi muốn đưa Bách Nhiên đi.”

“Như cô thấy đấy, tôi còn không thể kiểm soát được thằng bé.”

“Đó là vì anh vô dụng. Một đứa trẻ ngoan như vậy lại bị ông nuôi thành một con ngựa hoang chẳng biết pháp tắc gì cả. Không cẩn thận nó đạp vó ngựa vào người cho đấy!”

Bách Quốc Minh không giận mà cười: “Thằng bé là ngựa để cô thuần hóa à? Vì sao Bách Nhiên không muốn đi cùng cô, cô còn không biết sao?”

“Anh nói cứ như một người ba cả năm chẳng gặp con được mấy lần như anh tận tâm với chức ba của mình lắm ấy!”

“……”

Trái tim ông đau nhói. Ông không phản bác được.

Bách Quốc Minh xua tay: “Tôi nghĩ cô nên từ bỏ ý nghĩ ấy đi là vừa.”

“Tôi…”

Đang nói, đột nhiên Bách Nhiên khoác cặp sách xuất hiện trước mặt hai người. Cậu nhìn ba mẹ mình, lạnh lùng nói: “Con không đi đâu cả.”

Trần Hinh Dung đứng thẳng dậy.

“Nếu con đi theo mẹ, con sẽ được hưởng nền giáo dục tốt nhất. Bạn cùng trường của con đều là con cái của các gia đình thượng lưu, tương lai chúng đều là ông nọ bà kia cả.”

“Bách Nhiên, mẹ từ nhỏ đã dạy con, con phải luôn là một ngôi sao sáng nhất trong các ngôi sao sáng, như vậy con mới có nhiều lựa chọn hơn. Chỉ có thế sau này con mới có được sự tự do thực sự.”

“Nếu con không đủ giỏi, tương lai, con sẽ không có được những tài nguyên cùng quyền lực.”

Càng nói Trần Hinh Dung càng giận.

Nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện, sợ đưa Bách Nhiên đi sẽ kéo theo nhiều việc không hay thì bây giờ hai mẹ con bà đã chẳng xa cách đến thế này rồi.

“Tôi từ bỏ.”

“Con có ý gì?”

“Tôi muốn gì thì sẽ tự giành lấy. Tôi không quan tâm kỳ vọng của bất kỳ ai.” Bách Nhiên dừng lại rồi mỉa mai: “Nhờ có mẹ đây mà tôi mới trở thành một người ích kỷ có suy nghĩ cực đoan.”

Lồ ng ngực của Trần Hinh Dung phập phồng vì giận.

“Được, con không quan tâm, sau khi con mười tám tuổi, có giỏi thì đừng dùng tiền của cả ba và mẹ!”

Bách Nhiên vô cảm nhìn bà như đang nhìn người dưng.

“Bà cho rằng tất cả những cái đó những gì tôi quan tâm?”

Những gì cậu muốn, trước kia bà chưa từng cho, bây giờ cũng không.
Bình Luận (0)
Comment