Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112: Vẫn Thiện Tâm Một Chút

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 112: Vẫn thiện tâm một chút

Khí thế trên người Lan Xu rất khủng bố, Sở Tích Nguyệt và Tô Thanh Chỉ ở đằng sau Cố Dương cũng chịu ảnh hưởng một chút, đều kinh hồn khiếp vía.

Ngay lúc các nàng cho rằng nữ nhân đáng sợ trước mắt này sẽ ra tay thì khí thế trên người nàng đột nhiên thu lại, trở nên nhẹ như mây gió.

Nàng nói: “Ta rất tò mò sức mạnh ngươi đến từ đâu? Ngươi nên biết “Diệt Thần Cửu Thức” nửa vời đó của ngươi không làm gì được ta.”

Trong lời của nàng thì đối với chiêu Tuyệt Tình thức vừa rồi của Cố Dương, nàng không hề coi trọng.

Theo trình độ nào đó mà nói, “Diệt Thần Cửu Thức”của Cố Dương quả thật không không phải chính tông, dù sao hắn cũng không tu luyện “Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết”, chẳng qua, không phải mỗi một cường giả nhất phẩm đều có tư cách nói như vậy.

Cố Dương có thể cảm nhận được, tu vi của vị Lan Xu này ở trên mình. Nếu thật sự đánh nhau, bản thân sẽ chịu thiệt.

Nhưng nếu nàng không ra tay ngay tại đây, như vậy khả năng cao là không ra tay.

Nói thật, chuyến này hắn cũng không nghĩ có thể giết được Liễu Triết.

Không có cách nào, lúc nãy tư thế của Liễu Triết bày ra quá tốt, hắn phản xạ theo thói quen mà ra tay.

Cố Dương mỉm cười: “Ngươi đoán xem.”

“Mà thôi, cũng chẳng liên quan gì đến ta.”

Lan Xu lại khôi phục thái độ lười biếng lúc trước, nói: “Dù sao, cũng tự có người tìm ngươi tính sổ, ngươi tự lo cho tốt đi.”

“Khoan đã.”

Cố Dương thấy nàng muốn đi bèn gọi lại: “Lần trước cô nương mượn đao của ta đi, bây giờ cũng nên trả lại rồi chứ.”

Lan Xu nghe vậy, sờ Phượng Vũ đao trong tay, trong mắt có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn vung tay, ném đao qua, sau đó bay đi, đối với những người Liễu gia ở đây cũng không thèm nhìn một cái.

Cố Dương tiếp nhận Phượng Vũ đao, lấy lại được vật đã mất nên tâm trạng rất tốt.

Thanh đao này giá những hai mươi vạn.

Quả nhiên hắn đã đoán đúng, nữ nhân này cũng không quá để tâm tới Liễu Triết, hơn nữa rất thận trọng, sẽ không dễ dàng ra tay.

Lần trước lúc đối mặt với nàng, Cố Dương đã phát hiện ra điểm này, lúc ấy hắn vẫn chỉ là nhị phẩm mà thôi, nhưng Lan Xu vẫn không ra tay với hắn.

Nói gì mà phong thái cường giả, không làm chuyện vô nghĩa.

Từ trước đến nay, võ giả mà hắn đụng phải, không có một ai có cái gọi là phong thái cường giả.

Cố Dương thà tin là do nàng có điều kiêng dè.

Lúc đó, người có thể khiến nàng kiêng dè cũng chỉ có cường giả nhất phẩm bên cạnh Sở Tích Nguyệt.

Cho nên, lần này hắn cố ý kéo theo Sở Tích Nguyệt, không chỉ để nàng làm nhân chứng.

Quả nhiên hắn đã thành công.

Sau khi Liễu Triết chết, Lan Xu không ra tay, thậm chí ngay cả Phượng Vũ đao cũng trả lại.

Tiếp theo, Cố Dương nhìn sang người của Liễu gia, nghĩ xem nên xử lý những người này thế nào.

Lúc này, Liễu Hải mở mắt tỉnh lại, liếc mắt nhìn thấy thi thể của Liễu Triết, trong mắt tràn đầy đau thương, hắn gắng gượng quỳ xuống trước mặt Cố Dương: “Cố công tử, ta nguyện dâng tất cả gia sản, chỉ cầu xin ngài bỏ qua cho những người khác của Liễu gia.”

“Tô cô nương, tiêu diệt Tô gia là lệnh của ba huynh đệ bọn ta, ra tay là tam đệ ta, không liên quan đến những người khác, ngươi muốn báo thù, thì cứ giết ta đi.”

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, ngẩng cổ chịu chết.

Tô Thanh Chỉ nắm chặt thanh kiếm trong tay, ngực phập phồng kịch liệt. Mấy tháng nay không lúc nào nàng không nghĩ đến một ngày này, có thể tự tay đâm kẻ thù của mình.

Bây giờ ngày này cuối cùng đã đến.

Lúc này, một giọng nói ôn nhu vang lên bên tai nàng: “Nếu ngươi muốn bọn họ chết, thì để bọn họ chôn cùng Tô gia đi.”

Vừa nói xong lời này, vẻ mặt tất cả người của Liễu gia ở đây đều biến đổi.

Có người phẫn nộ nói: “Muốn giết cứ giết, ai sợ…”

Bụp!

Lời còn chưa dứt, trên ót đã nhiều hơn một cái lỗ, dịch thể đỏ đỏ trắng trắng chảy ra.

Vù vù vù!

Gần như cùng lúc, mấy bóng người bỏ chạy tứ phương.

Bịch bịch bịch!

Mấy tiếng xé gió vang lên, mấy bóng người đó từ trên không trung rơi xuống, trên người tóe máu, ngã trên mặt đất không dậy được nữa.

Lần này tất cả người Liễu gia kinh hồn bạt vía, cũng không dám… lộn xộn nữa.

Cả quá trình, Cố Dương đều không quay đầu, vẫn nhìn Tô Thanh Chỉ, từ trong đáy mắt nàng nhìn thấy được một tia do dự và không đành lòng.

Hắn lập tức hiểu, nói với Liễu Hải và Liễu Dương: “Ngươi, ngươi nữa, mỗi người tự viết ra tất cả những người có tham gia vào chuyện diệt môn Tô gia, chỉ cần có một cái tên không khớp, bọn họ đều phải chết.”

Cố Dương tiện tay chỉ một gia đinh bảo hắn đi lấy giấy bút.

Chờ sau khi giấy bút được đưa đến, Liễu Hải và Liễu Dương đờ đẫn quỳ rạp trên mặt đất viết ra danh sách.

Bầu không khí ở nơi đây giống như đã bị ngưng lại.

Mỗi lần hai lão giả kia viết ra một cái tên nghĩa là có một sinh mệnh biến mất.

“Ta liều mạng với ngươi!”

Rốt cuộc cũng có người chịu không nổi, như nổi điên tấn công Cố Dương.

Nhưng vừa lao ra được hai bước, trên ót lập tức xuất hiện một cái lỗ.

Lúc này trên đường nhìn như thoáng đãng, thật ra lại ẩn nấp không biết bao nhiêu người đến xem tình hình, vừa nhìn đã biết lần này Liễu gia tiêu rồi, trong lòng đều vô cùng hưng phấn.

Mấy năm nay, Liễu gia đắc tội rất nhiều người, ai cũng tức giận nhưng không dám nói, bây giờ thấy Liễu gia xui xẻo, quả thật hả lòng hả dạ.

Đợi Liễu Hải và Liễu Dương viết xong danh sách, Cố Dương tìm quản gia của Liễu phủ, để hắn xác nhận người trên danh sách, chỉ cần còn ở đây thì lần lượt giết chết.

Một lát sau, người Liễu gia ở đây gần một phần tư đều đã trở thành thi thể.

Cố Dương giết xong người đáng chết cuối cùng, nói với Liễu Hải: “Nói cho ta biết nơi giấu tiền bạc của Liễu gia các ngươi, ta sẽ bỏ qua cho những người này.”

Trong đôi mắt trống rỗng của Liễu Hải, rốt cuộc đã có tia sáng, dùng giọng khàn khàn nói: “Được.”

Hắn nhỏ giọng nói ra mấy vị trí.

Cố Dương cũng không vội đi xác nhận thật giả, quay đầu nhìn sang Tô Thanh Chỉ: “Giao cho ngươi.”

Tô Thanh Chỉ cầm kiếm ra, đi lên trước, một kiếm một người, tự tay báo huyết thù cho phụ mẫu và toàn bộ gia tộc.

Cố Dương nói lời giữ lời, mặc kệ những người Liễu gia còn thừa rời đi. Sau đó đi vào Liễu gia, đến mấy chỗ mà Liễu Hải nói, lấy tất cả tiền bạc chôn giấu của mấy đời Liễu gia ra.

Ba nơi, đều là hầm ngầm đào rất sâu cất giấu hoàng kim và bạc trắng rất nhiều.

Liễu phủ có một nơi, hai nơi khác là biệt viện Liễu gia và sơn trang.

Cố Dương đổi toàn bộ số tiền bạc này, tổng cộng thu được hai trăm ba mươi vạn lượng, xem như kiếm được một khoản tiền phi nghĩa.

Sau đó, hắn lại lấy tất cả tiền bạc của mấy cửa hàng Liễu gia trong Ba quận thành, thêm vào tài khoản hai mươi mấy vạn lượng.

Thứ còn lại cuối cùng là những khế đất cửa hàng, hắn khó mà ra tay. Hắn không có thời gian xử lý, lập tức mang trên người.

Hôm sau, nhóm Cố Dương lập tức rời khỏi Ba quận, đi đến đích tiếp theo.

“Cố huynh vẫn còn quá thiện lương.”

Sau khi Ô Hành Vân nghe nói hành trình đi Liễu gia của Cố Dương thì phát ra một tiếng cảm khái như vậy.

Cố Dương chỉ mỉm cười không nói, dù sao hắn cũng là người lớn lên ở trái đất, đến tận bây giờ vẫn không có cách nào coi mạng người như cỏ rác giống như võ giả của thế giới này.

Sở Tích Nguyệt ở bên cạnh chuyển đề tài, nói tới phương diện võ đạo.

Lúc này, mười mấy dặm ngoài Ba quận thành, một đám người đang chạy trối chết, có nữ nhân có tiểu hài tử, cầm đầu là mấy nam tử, đều có tu vi ngũ lục phẩm, chính là đoàn người Liễu gia.

Bọn họ may mắn thoát được một mạng, sau khi ra khỏi Ba quận thành, lập tức liều mạng chạy trốn, sợ Cố Dương lật lọng, đuổi giết bọn họ.

Một đêm này bọn họ đều kinh hồn táng đảm.

Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng dừng lại nghỉ ngơi, nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ, cảm xúc của mỗi người đều sa sút hết sức.

Trước đêm qua, Liễu gia bọn họ vẫn uy danh hiển hách như mặt trời ban trưa, trải qua cuộc sống cơm ngon áo đẹp.

Qua một đêm thì Liễu gia đã kết thúc rồi.

Liễu Triết đã chết, gia chủ Liễu Hải và Liễu Dương cũng đã chết.

Bọn họ hoang mang sợ hãi như chó nhà có tang.

Đột nhiên một người cầm đầu vẻ mặt phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thù này không báo, thề không làm người!”

Đúng lúc này, một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên: “Các ngươi mạng cũng không giữ được, còn muốn báo thù?”

Tất cả người Liễu gia kinh sợ, người cầm đầu suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ai?”

Chỉ thấy một đám người bịt mặt từ rừng cây bên cạnh nhảy ra, bao vây bọn họ.

Tất cả người Liễu gia hoảng sợ nói: “Các ngươi muốn làm gì?”

“Giết!”

Người bịt mặt không thèm nhiều lời vô nghĩa với bọn họ, xông lên, gặp người thì giết.

Trong đó, người Liễu gia thực lực mạnh nhất đó nhận ra võ công mà người bịt mặt sử dụng, trên mặt phẫn nộ không cam lòng: “Sở gia… vì sao…”

Người bịt mặt cầm đầu một kiếm đưa chém đầu hắn xuống, xác nhận Liễu gia không còn người sống, tra kiếm vào vỏ, nói: “Có thể báo cáo với tiểu thư rồi.”

Sau đó, những người bịt mặt đó lập tức biến mất không thấy bóng dáng, chỉ để lại thi thể trên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment