Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 123 - Chương 123: Thiên Hỏa Phần Diệt

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 123: Thiên Hỏa Phần Diệt

“Đây là...”

Quách Thái Bình bị bỏ quên ở một bên đột nhiên rùng mình một cái, bản năng của võ giả khiến hắn ngửi ra được khí tức của cái chết.

Toàn thân hắn sởn hết cả gai ốc, không tài nào chịu nổi loại áp lực đáng sợ này, thân hình vừa thoáng qua một cái đã lùi về phía sau ba mươi mét.

Chờ sau khi hắn đứng vững lại, da mặt nóng bừng bừng một phen.

Hắn, một thiên kiêu đương thời, vậy mà lại không dám đối mặt với Cố Dương – người đứng đầu Tiềm Long Bảng này.

Nếu truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào nữa?

Quách Thái Bình vô thức liếc nhìn xung quanh, thấy đám người đã gần như giải tán từ lâu, chỉ còn lại mấy người, căn bản không ai chú ý tới hành vi đáng xấu hổ vừa rồi của hắn, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Một giây sau, sắc mặt của hắn lại trở nên khó coi.

Hắn, với tư cách là thiên kiêu đương thời, lại bị người khác phớt lờ như thế.

Trái lại, Dịch Nhất - người cùng đứng trong Thiên Kiêu bảng như hắn, khi đối diện với áp lực từ Cố Dương cảnh giới nhất phẩm này lại có vẻ như đang chống đỡ được.

Cao thấp đã rõ.

Thiên Kiêu bảng khác với các bảng khác, thứ hạng trên bảng với cảnh giới và thực lực của bản thân không liên quan tới nhau, được xếp lên trước bảng sẽ được xếp hạng trước.

Dịch Nhất xếp thứ nhất, chỉ có thể nói thời gian hắn đột phá đến nhị phẩm tương đối dài, nhưng cũng không có nghĩa là thực lực của hắn mạnh hơn so với những người khác trên Thiên Kiêu bảng.

Cho tới bây giờ, Quách Thái Bình cũng không cho rằng mình kém cỏi hơn Dịch Nhất.

Nhưng tại giờ khắc này, cuối cùng hắn biết được giữa mình với Dịch Nhất quả thật có chênh lệch.

Bùm!

Nhưng đúng lúc này, một luồng chân nguyên màu trắng bắn ra khỏi cơ thể của Dịch Nhất, hóa thành một tầng cương khí hộ thể, khí thế toàn thân liên tục tăng vọt, có thể tạm thời chống đỡ lại Cố Dương.

“Đây là…”

Quách Thái Bình vô cùng chấn động, chỉ cảm thấy trong miệng chua xót: “Nhất phẩm!”

Không ngờ rằng dưới áp lực cực kỳ lớn đến từ Cố Dương, Dịch Nhất lại thành công bước vào cảnh giới nhất phẩm.

Điều này có nghĩa là hắn đã đi trước những người khác trong Thiên Kiêu bảng một bước!

Lúc này, Quách Thái Bình sâu sắc ý thức được, mình đã bị hai người trước mắt kia bỏ lại phía sau.

“Nhất phẩm!”

Bên cạnh xe ngựa, võ giả nhất phẩm phụ trách hộ vệ biến sắc, thất thanh nói.

Không ngờ Dịch Nhất lâm trận đột phá, bước vào cảnh giới nhất phẩm, hơn nữa vừa mới đột phá mà phạm vi cương khí hộ thể đã lớn như này, có thể thấy tích lũy rất thâm hậu.

Người có thể lên Thiên Kiêu bảng đều tu luyện công pháp tuyệt thế. Sau khi đạt đến nhất phẩm thì bắt đầu bộc lộ uy lực, cho nên dù rằng vừa mới đột phá, song thực lực cũng đã vượt qua cường giả nhất phẩm bình thường.

Trong xe ngựa, Xuân Đào nghe vậy, trong lòng lại thấp thỏm: “Hắn cũng là nhất phẩm ư? Cố công tử có thể ứng phó được không?”

Võ giả nhất phẩm kia không nói gì. Hắn không hề biết hai người trước mắt này đều là người trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm nhất hiện nay, hai mươi mấy tuổi đã đến nhất phẩm, nếu như ở quá khứ thì khó có thể tưởng tượng nổi.

Bây giờ thoáng cái đã xuất hiện hai người, hơn nữa cũng đều tu luyện công pháp tuyệt thế.

Vậy nên trong hai người, ai thắng ai thua, cũng đều có khả năng.

Lúc này, trong xe ngựa, Bùi Thiến Lan mở miệng nói: “Phan tướng quân, Cố công tử đã từng cứu mạng thế tử, nếu như hắn gặp nạn, mong rằng Phan tướng quân ra sức cứu giúp.”

Phan tướng quân, cũng chính là cường giả nhất phẩm bên ngoài kia, nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức căng cứng. Hắn đồng ý, nói: “Ti chức nhất định dốc hết toàn lực, bảo vệ tính mạng Cố công tử.”

Thái độ của hắn với Cố Dương, đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ.

Người đã cứu mạng thế tử thì chính là ân nhân của toàn bộ Tĩnh Hải vương phủ.

Bên kia, đám người Tô Thanh Chỉ nhìn thấy Dịch Nhất đột phá đến nhất phẩm thì không khỏi lo lắng.

Thậm chí Lỵ Lỵ còn lấy quả cầu thủy tinh ra, chuẩn bị sử dụng pháp thuật trợ giúp bất cứ lúc nào.

Ngay khi bước vào nhất phẩm, miệng Dịch Nhất hà hơi ra như thể sinh ra cả mây mù. Hắn nhìn chằm chằm vào Cố Dương ở đối diện, trong mắt hiện lên ý chiến đấu mạnh mẽ.

Hắn đã im hơi lặng tiếng hơn hai mươi năm, vẫn luôn đi theo sư tôn khổ tu trong núi, tình nguyện cô đơn lạnh lẽo, không màng tới phàm trần.

Cuối cùng, hắn tìm đến một đối thủ có đủ sức mạnh.

Hắn biết rõ, thời khắc xuất thế của mình đã đến, cho nên mới thỉnh cầu sư tôn.

Sư tôn đồng ý, dẫn theo hắn, đi tới trước mặt Cố Dương.

Hơn hai mươi năm im hơi lặng tiếng, cuối cùng vào thời khắc này hắn cũng bước vào cảnh giới nhất phẩm.

Theo quy tắc của sư môn, kế tiếp hắn sẽ bắt đầu bế quan cho đến khi đạt đến Thần Thông cảnh.

Đây là trận đấu tiên trên thế gian của hắn trước khi đạt đến Thần Thông cảnh.

Cũng là trận chiến cuối cùng.

Hắn nhất định sẽ không phụ cơ hội tốt như vậy. Hôm nay, hắn sẽ đạp lên trên thi cốt của Cố Dương, tuyên bố với thế gian, hắn, Dịch Nhất, mới là người mạnh nhất trong tương lai.

Dịch Nhất nói: “Tiếp lấy một kiếm của ta!”

Một kiếm ý hùng mạnh lập tức đâm thủng bầu trời, chấn động không gian, đối kháng với đao ý đáng sợ trên người Cố Dương.

“Sơn Hà Kiếm Pháp?”

Cao Phàm trốn trên lầu hai của một tửu quán sát đường phố, vừa ăn con gà quay còn để lại trên bàn, vừa xem trận chiến bên ngoài. Vào thời điểm Dịch Nhất ra tay, hắn đã nhìn ra ngay lai lịch của kiếm pháp này.

Đây là kiếm pháp làm nên thanh danh của Sơn Hà Kiếm Thánh, cũng là nguồn gốc danh xưng Kiếm Thánh của người đó.

Tên tiểu tử Dịch Nhất này có quan hệ thế nào với Sơn Hà Kiếm Thánh?

Cao Phàm rất tò mò.

Trước đó hắn chưa từng nghe nói tới việc Sơn Hà Kiếm Thánh có liên quan gì tới Thiên Thánh tông.

“Sơn Hà Vạn Lý!”

Dịch Nhất người kiếm hợp nhất, hóa thành một vệt kiếm quang bay về phía Cố Dương.

Dường như trước mắt những người ở đây hiện ra một bức tranh thiên nhiên non nước hùng vĩ, linh hồn nhất thời khiếp sợ.

Đầu óc hai cường giả nhất phẩm bên cạnh xe ngựa không khỏi xuất hiện cảm giác bất lực. Đứng trước kiếm ý hùng mạnh, bản thân họ lại lộ ra vẻ nhỏ bé đến thế, nhỏ bé đến mức không thể sinh ra nổi ý nghĩ phản kháng.

Hai cường giả nhất phẩm này đã như thế, huống chi những người khác. Dưới nhát kiếm vô cùng chói sáng này, ai nấy đều chìm đắm trong vẻ kinh ngạc.

Nhát kiếm này đã vượt ra khỏi phạm vi của nhân gian, là chiêu kiếm cấp bậc Thần Thông cảnh.

“Đây là…?”

Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai mọi người, lập tức đánh thức bọn họ khỏi ảo giác.

Khoảnh khắc tiếp theo, một ngọn lửa bừng bừng bốc lên.

Trước sự chứng kiến của mọi người, thiên hỏa giáng xuống từ trên trời, phá hủy hầu hết mọi thứ trước mặt.

...

“Thiên Hỏa Phần Diệt!”

Cao Phàm trên lầu hai của tửu quán run tay, đùi gà trong tay rơi xuống đất. Hắn lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là ‘Thần Tiêu Lục Diệt’.”

Trong đầu hắn hiện lên một câu hỏi cực kỳ lớn, cái tên Cố Dương này, chẳng những đã luyện thành “Diệt Thần Cửu Thức” , mà còn có cả “Thần Tiêu Lục Diệt”. Rốt cuộc là hắn đến từ gia tộc nào?

Hai môn đao pháp này lần lượt có nguồn gốc từ hai thánh địa.

Người này lại đã luyện thành cả hai môn này...

Cao Phàm hoàn toàn mờ mịt, cảm thấy quả thật người này là sương mù trùng trùng điệp điệp, bối cảnh sâu không lường được.

...

Ngay khi Cố Dương vừa ra tay, chiêu thứ nhất của “Thần Tiêu Lục Diệt” - Thiên Hỏa Phần Diệt lập tức được thi triển.

Chiêu thức này như được sinh ra cho riêng hắn, chân khí của hắn có thể làm cho uy lực của một chiêu đao pháp này được phát huy đến mức tận cùng.

Đây cũng là đại lễ hắn chuẩn bị cho Dịch Nhất.

Ầm!

Thiên hỏa thiêu rụi mọi thứ ở khắp mọi nơi, không có gì là không đốt cháy, chỉ thấy non sông tan biến, ảo giác biến mất, chân thân của Dịch Nhất hiện ra.

Dưới ánh lửa màu đỏ, trong mắt Dịch Nhất ánh lên vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi.

“Sao có thể như vậy được?”

Cố Dương chỉ mới đột phá đến nhất phẩm tròn một tháng, cứ coi như chân nguyên thâm hậu hơn hắn, nhưng cũng sẽ cực kỳ có hạn.

Công pháp mà hắn tu luyện, nếu xét về độ hùng hậu chân nguyên, có thể coi là đệ nhất thiên hạ, tên là “Tiên Thiên Nhất Khí Thần Công” .

Từ đó có thể thấy được uy lực của chân ý được thể hiện trong chiêu thức “Sơn Hà Kiếm Pháp” mà hắn tu luyện mạnh mẽ đến mức nào.

Sư tôn từng nói, khi hắn đạt đến nhất phẩm, bất cứ ai dưới bậc ba trong nhất phẩm đều không thể ngăn cản nhát kiếm này của hắn.

Tại sao?

Tại sao chân nguyên của Cố Dương còn thâm hậu hơn cả mình?

Tại sao đao pháp hắn sử dụng còn mạnh hơn cả mình?

Rõ ràng hắn mới đột phá nhất phẩm trước mình không đến một tháng mà thôi.

Đao ý của Dịch Nhất đã vỡ nát, ngay cả cương khí hộ thể cũng bị phá trong nháy mắt. Trong cơn khiếp sợ tuyệt vọng, ngọn lửa màu đỏ kia đã cuốn lên người hắn, nuốt chửng hắn.

...

“Thất bại rồi sao?”

Dưới ánh lửa đỏ rực chiếu, Quách Thái Bình tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, vả lại cũng có chút mê man.

Bất kể là kiếm pháp của Dịch Nhất, hay là đao pháp của Cố Dương, đều hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của hắn, khiến hắn sinh một cảm giác bất lực sâu sắc.

Trong một năm nay, hắn khiêu chiến võ giả nhị phẩm khắp nơi, tạo nên lòng tin, vậy mà ngay trong khoảnh khắc này lại ầm ầm sụp đổ.

Đứng trước hai nam nhân trước mặt, cảnh giới và kiếm pháp mà hắn vẫn luôn tự hào đều nhỏ bé không đáng kể, không đáng nhắc tới.

Trong đầu Quách Thái Bình không ngừng quanh quẩn nghĩ về nhát đao kia của Cố Dương, nhưng cho dù có nghĩ thế nào, hắn cũng không thể tìm ra cách phá giải, chỉ có nước chờ chết.

Sắc mặt Quách Thái Bình lúc xanh lúc trắng, sau đó đột nhiên “phụt” một tiếng, nôn ra một ngụm máu, cả người ủ rũ nản lòng.

Bình Luận (0)
Comment