Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127: Để Ta Đâm Hai Đao

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 127: Để ta đâm hai đao

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã có tu vi nhất phẩm, ở Cự Dương thành, ngươi đánh bại Dịch Nhất hạng nhất Thiên Kiêu bảng, danh chấn thiên hạ.]

[Sau khi đến Tĩnh châu thành, ngươi được mời đến Tĩnh Hải vương phủ. Ngươi phát hiện trong vương phủ có mấy tên sát thủ lẻn vào, muốn ám sát thế tử, ngươi rút đao hỗ trợ, nhưng không địch lại đối phương, bị trọng thương. May nhờ cao thủ trong thành đã tìm đến, ngươi giữ được một mạng, Vương phi và thế tử Tĩnh Hải vương chết tại chỗ.]

[Sau khi thương thế của ngươi lành, nhận được sự tín nhiệm của Tĩnh Hải vương.]

[Năm năm sau, dưới đề nghị của ngươi, Tĩnh Hải vương giả chết làm mồi nhử, truyền vương vị cho Ô Hành Vân. Sau đó, một vị tướng lĩnh ở dưới quyền không phục, dấy binh tạo phản. Tĩnh Hải vương xuất hiện, một mẻ hốt gọn người phản loạn.]

[Bốn năm sau, Tịch Thiên Dực xếp hạng hai Nhất Phẩm Bảng khiêu chiến Tĩnh Hải vương. Sau một trận đại chiến, hai người cùng bước vào Thần Thông cảnh. Đột nhiên, một vị cường giả Pháp Lực cảnh thần bí xuất hiện, đang định ra tay đánh chết hai người, ngoài trời có một kiếm bay tới, kinh sợ đẩy lui người này.]

[Chín năm nữa, dưới sự che chở của Tĩnh Hải vương, Lăng Linh thành công bước vào Thần Thông.]

[Cùng năm, Tần Vũ khởi binh phạt Chu, bốn vị Thiên Nhân đại chiến, phá vỡ thông đạo không gian, Tinh La tông xâm lấn quy mô lớn.]

[Ngươi và đám người Lăng Linh trốn vào trong bí cảnh ở Thiên Trụ sơn. Mấy người hợp lực, đánh chết một vị Thần Thông cảnh chiếm bí cảnh đó. Từ đó về sau, ở trong bí cảnh tiềm tu.]

[Tám năm sau, Tô Thanh Chỉ thuận lợi bước vào Thần Thông cảnh.]

[Năm năm kế tiếp, bên ngoài có Thiên Nhân đại chiến, cửa vào bí cảnh bị phá hủy, bí cảnh này bị lộ ra giữa trời đất. Lăng Linh và Tô Thanh Chỉ che chở ngươi, thoát khỏi nơi này.]

[Ngươi nghe ngóng biết được, mấy năm trước, lại có một cấm chế Thượng Cổ bị phá vỡ, xuất hiện một thông đạo đi tới thế giới động thiên, Vạn Tượng môn xuất thế, tranh đoạt thế giới này với Tinh La tông.]

[Các ngươi nhanh chóng bị đệ tử Vạn Tượng môn phát hiện ra, gặp phải một vị Pháp Lực cảnh rồi bị truy sát. Mấy tháng sau, ngươi không đường có thể trốn, bị đánh chết ở bến Đông Hải. Hưởng thọ năm mươi ba tuổi.]

Cố Dương xem mấy hàng phía trước, tâm trạng không khỏi thả lỏng, chuyến này, mặc dù có nguy hiểm, nhưng không đến mức chết.

Xong việc còn chiếm được tín nhiệm Tịnh Hải vương, một loạt biến hóa sau đó chính là chứng cứ rõ ràng.

Mối làm ăn này làm có lời.

Tiếp theo, nội dung cốt truyện phát triển rất bình thường.

Cho đến…

Vạn Tượng môn lại là cái quỷ gì?

Cố Dương thật sự đau lòng thay thế giới này, một Tinh La tông tới trước gây họa mà còn chưa đủ, mấy năm tới lại có thêm một Vạn Tượng môn tới. Mảnh đại lục này còn có thể chống lại giày vò như vậy sao?

Thoạt nhìn Vạn Tượng môn này không phải thứ tốt gì, phát hiện võ giả của thế giới này thì liên tục truy sát.

Thật sự không để lại dù chỉ một con đường sống.

Cố Dương cảm thấy, con đường trường sinh của bản thân quá gian nan. Giờ mới ba mươi năm, đã nhảy ra nhiều kẻ địch nguy hiểm như vậy rồi, muốn chạy cũng không có chỗ chạy.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều dưới đây.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm năm mươi ba tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm năm mươi ba tuổi.]

[Ba, trí tuệ nhân sinh năm năm mươi ba tuổi.]

Cố Dương do dự vài giây, vẫn quyết định chọn điều một. Có lẽ công lực ba mươi mốt năm không ít, đủ để thực lực hắn tăng lên vài phần.

Người hầu dẫn đường phía trước đột nhiên cảm thấy kinh hãi, bất ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khách quý sau lưng đã bộc phát chân nguyên, áp lực đáng sợ bức bách đến khiến chân hắn mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Nhưng vào lúc này, trong vương phủ nổ mạnh một tiếng “ầm”, hai luồng khí thế cường đại đang giao phong.

Người hầu kia vốn sững sờ, sau đó trên mặt hoảng sợ, thất thanh kêu: “Kẻ địch tập kích…”

Hắn cũng không để ý đến Cố Dương nữa mà bò lăn bò càng chạy đi, đi thông báo cho những người khác.

Bên cạnh đột ngột vang lên giọng nói của một nữ tử: “Ngươi chính là Cố Dương?”

Cố Dương vận chuyển chân nguyên đang bùng nổ, lần này chân nguyên tăng lên nhiều hơn lần trước chừng ba phần.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử vóc người cao ráo đang đứng trên đầu tường, trong tay cầm hai thanh dao găm, thoạt nhìn khá trẻ tuổi.

Nữ nhân trên đầu tường nhìn xuống hắn từ trên cao, khóe miệng mang theo ý cười: “Bọn họ đều nói ngươi là kỳ tài tuyệt thế, không biết có thể đỡ nổi mấy đao của ta.”

Cố Dương mơ hồ cảm giác được một tia uy hiếp từ trên người nàng, hơi sa sầm hỏi: “Ngươi là ai?”

Nữ nhân nói: “Nhớ kỹ, ta tên là Phượng Tiểu Tiểu.”

Cố Dương thoáng nghĩ, bất cứ bảng danh sách nào đều không có cái tên này.

Lúc này, trong nội viện vương phủ, trận chiến nổ ra.

Hai vị cường giả nhất phẩm.

Cộng thêm người trước mắt này, chí ít có ba người.

Đây tuyệt đối không phải là thế lực bình thường.

Thế gia cấp Châu bình thường, ví dụ như Lâm gia Giang châu, trong gia tộc chỉ có hai ba cường giả nhất phẩm.

Thế lực có thể phái ra ba cường giả nhất phẩm trong một lượt, ngoại trừ chính danh gia vọng tộc trong thiên hạ và sáu môn phái ra cũng chỉ có vài thế gia ít ỏi.

Đột nhiên, Cố Dương chợt nghĩ ra gì đó, thanh kiếm mà thế tử Tịnh Hải vương rút ra kia!

Đây chính là thần kiếm mà ngay cả Thần Thông cảnh cũng không thể rút ra, khiến người khác ngấp nghé là chuyện rất bình thường.

Trong lúc nhất thời, hắn sáng tỏ thông suốt.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, cùng lắm chỉ đâm hai đao trên thân thể ngươi. Ngươi là đệ tử thánh địa, chủ thượng không cho ta giết.”

Phượng Tiểu Tiểu nói xong, ánh mắt sáng lên, giống như đang nghĩ tới cảnh khi đâm đao vào người nam nhân trước mặt này sẽ tuyệt vời cỡ nào.

Thân hình Cố Dương lóe lên, biến mất tại chỗ.

Phượng Tiểu Tiểu ở trên đầu tường nhìn thấy thân pháp như quỷ mị của hắn, trong mắt càng thêm hưng phấn, nói: “Đừng chạy.”

Nàng vừa quay đầu đã bắt được bóng dáng của hắn một lần nữa, bèn đuổi tới.

Ầm ầm!

Khi hậu viện Tịnh Vương phủ đang nổ ra một trận chiến, rất nhiều nô bộc đều sợ ngây người, người ở gần thì chạy trốn bốn phía, người ở xa thì nơm nớp lo sợ.

Chỉ có một tên đầy tớ nuôi ngựa tầm thường trong mắt hiện lên ánh sáng không phù hợp với tướng mạo của hắn, thừa dịp hỗn loạn mà đi vào trong viện.

Tên thật của hắn là Kim Ngọc, là một sát thủ.

Hắn tiêu tốn ba năm mới trà trộn vào vương phủ, đến bây giờ đã hơn một năm, hắn vẫn luôn chờ cơ hội để tiếp cận mục tiêu ám sát.

Hiện giờ, cuối cùng hắn cũng đợi được cơ hội ngàn năm có một.

Tĩnh Hải vương không ở vương phủ.

Đại quản gia đã chết.

Hai cường giả nhất phẩm khác ở vương phủ đều bị người xông vào giữ chân.

Lúc này, trong vương phủ không còn ai có thể ngăn cản hắn.

Cho dù vậy, Kim Ngọc vẫn không hề chủ quan, thân thể gần như hoàn toàn dung nhập vào trong bóng tối.

Trong vương phủ lúc này, lòng người bàng hoàng, tất cả cao thủ đều chạy đến hậu viện, vốn không có ai chú ý tới hắn đang giấu mình trong bóng tối.

Hắn đã sớm hiểu rõ địa hình vương phủ, sau vài góc cua, cuối cùng đi tới chỗ mục tiêu.

Bên trong vang lên một giọng nói lo lắng: “Phu nhân, đừng đi qua, quá nguy hiểm.”

“Không được, Tiểu Long ở bên kia, ta không yên lòng.”

“Có Tiêu đại nhân và Đặng đại nhân ở đó, nhất định có thể bảo vệ thế tử.”

Trong viện, Xuân Đào đang cố hết sức ngăn cản phu nhân, đột nhiên, trước mặt xuất hiện một người, nhìn y phục kia, là nô bộc cấp thấp trong phủ.

Hắn đứng ở đó, chặn cửa viện, ngẩng đầu nhìn sang bên này, trên mặt không tỏ vẻ gì.

Trong lòng Xuân Đào lộp bộp, bất giác chắn trước mặt phu nhân: “Ngươi là ai?”

“Bùi Thiến Lan!”

Kim Ngọc gằn từng tiếng nói ra tên của vương phi Tịnh Hải vương, lấy ra một vật: “Chủ thượng kêu ta hỏi ngươi, ngươi có nhớ rõ thứ này không?”

Bùi Thiến Lan nhìn thấy đồ trong tay hắn, sắc mặt thay đổi: “Ngươi do Lôi… phái tới?”

Kim Ngọc cười khan: “Bùi Khánh Đông dám can đảm phản bội lão chủ nhân, chủ thượng đã từng nói muốn tru di cửu tộc hắn, không buông tha cho một tên. Ngươi thật sự cho rằng Ô Thiên Khải có thể bảo vệ ngươi sao?”

Bình Luận (0)
Comment