Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 134 - Chương 134: Phong Ấn Của Phượng Vũ Đao

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 134: Phong ấn của Phượng Vũ đao

Như Cầm nhanh chóng rời đi, lặng yên không một tiếng động giống như lúc nàng đến.

Cố Dương không khỏi cảm khái, ở nơi thế giới võ công cao cường này, cho dù có chức vị cao, nhưng nếu không đủ thực lực thì vẫn sẽ không hề có một chút cảm giác an toàn nào.

Nơi như Tĩnh Hải vương phủ lại trở thành nơi cho nhất phẩm có thực lực mạnh một chút muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Vương phủ quá lớn, mà chỉ có hai nhất phẩm, một người còn bị thương nặng, còn phải bảo vệ vương phi và thế tử, vương phủ lớn như vậy, thật sự không chú ý hết được.

Hắn không lập tức từ chối điều kiện mà Tào gia đưa ra, chỉ nói muốn cân nhắc một chút.

Cho dù chuyện này nhìn thế nào cũng thấy giống một cái bẫy.

Bởi vì cơ hội có thể chỉ một lần mà kiếm được năm trăm vạn đã không còn nhiều lắm.

Ở khắp Đại Chu, chẳng có mấy thế gia có thể lập tức lấy ra năm trăm vạn tiền mặt, hơn nữa bằng lòng lấy ra nhiều tiền như vậy đến nện vào hắn lại càng không có mấy.

Cũng chỉ có chín thế gia trong thiên hạ truyền thừa trên mấy trăm ngàn năm mới có thể làm được.

Về phần đây có phải là một cái bẫy không, mô phỏng một chút chẳng phải sẽ biết sao.

Hắn có thể dùng năm mươi vạn để xác nhận một mối làm ăn năm trăm vạn.

Cố Dương lập tức mở hệ thống ra.

[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao năm mươi vạn kim tiền.]

“Có.”

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã có tu vi nhất phẩm, đánh bại Dịch Nhất hạng nhất Thiên Kiêu bảng, danh chấn thiên hạ.]

[Ngươi đến Tĩnh Hải vương phủ theo lời hẹn, phá hỏng âm mưu của Xích Tôn giáo, cứu vương phi và thế tử của Tĩnh Hải vương, được trên dưới vương phủ coi là ân nhân.]

[Mấy ngày sau, Tĩnh Hải vương trở lại vương phủ, đồng thời Thẩm gia phái một vị cường giả nhất phẩm đến, định đoạt lại “Phượng Vũ Cửu Thiên”. Ngươi không phải là đối thủ, thời khắc mấu chốt, Tĩnh Hải vương đã tìm đến, tung một quyền đánh thành trọng thương.]

[Về sau, ngươi đáp ứng điều kiện của Tào gia, đi theo Như Cầm đến Ninh châu. Khi sắp đến Tào gia, ngươi bị gia chủ Thẩm gia đuổi kịp. Lúc sắp bị bắt, một vị Thần Thông cảnh của Tào gia ra tay, đánh lui hắn.]

[Ngươi nhìn thấy Tào Y Y biến thành người thực vật, bởi vì nàng không chịu nổi sức mạnh của một món dị bảo, rơi vào giấc ngủ say.]

[Phụ thân Tào Y Y dùng một loại dị thuật để ý thức của ngươi tiến vào trong món dị bảo đó, đánh thức thần thức của Tào Y Y.]

[Mấy tháng sau, nguyên thần của ngươi khô kiệt mà chết, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Sau khi Cố Dương xem xong, suy nghĩ đầu tiên chính là quả nhiên năm trăm vạn lượng này không dễ kiếm.

Nhưng mà quả thật Như Cầm không nói dối, Tào Y Y thật sự sắp tèo rồi. Về phần tại sao tìm hắn, đoán chừng là định kích thích nàng thông qua hắn.

Nhưng mà phương thức cứu người này vô cùng nguy hiểm, không ngạc nhiên chút nào, hắn dứt khoát ngỏm củ tỏi rồi.

Còn một chuyện khác, đó là Thẩm gia sẽ nhanh chóng biết rõ công pháp mà hắn tu luyện là “Phượng Vũ Cửu Thiên”, sau đó phái một vị cường giả nhất phẩm đến đây, hơn nữa còn là người có thực lực rất mạnh.

Sau lần đầu thất bại, đến cả gia chủ Thẩm gia đều ra tay, mà người này chính là nhân vật xếp hạng năm trên Nhất Phẩm bảng.

Cuối cùng mối nguy này cũng ập đến rồi.

Không cần phải nói, hơn phân nửa là do người của Xích Tôn giáo.

Mô phỏng lần này vốn chính là vì thăm dò để biết có nguy hiểm gì trước, sau đó mới biết nên tránh né như thế nào, là chi tiêu cần thiết, không tránh được.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau lòng.

Hắn kiếm chút tiền dễ dàng sao?

Mỗi lần đều phải liều mạng đó.

Cứ như vậy, năm mươi vạn đã không còn.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều dưới đây.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi hai tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi hai tuổi.]

[Ba, trí tuệ cuộc đời năm hai mươi hai tuổi.]

Ánh mắt Cố Dương đảo qua hai điều trước, chỉ thời gian mấy tháng, công lực tăng lên có thể không đáng kể, cũng không có khả năng luyện thành đao pháp lợi hại gì.

“Vẫn chọn điều ba đi.”

Sau một khắc, trong đầu Cố Dương nhiều thêm vài đoạn trí nhớ.

Một là đối mặt với một người trung niên, rõ ràng chỉ có tu vi nhất phẩm, nhưng bằng vào khí thế đã ép hắn đến gần như không cách nào nhúc nhích, vừa định thi triển Thần Tiêu Lục Diệt đã bị đánh bay ra ngoài.

Không ngờ thực lực của người xếp hạng năm Nhất Phẩm bảng lại mạnh đến mức độ này!

Đoạn trí nhớ thứ hai cũng là một người trung niên, hắn lại hoàn toàn không nhớ nổi tướng mạo của người này, ở trước mặt của người này, hắn giống như một tên tiểu tử, có thể tùy tiện đùa bỡn.

Từ khi nhìn thấy Tào Y Y, cho đến khi ý thức tiến vào trong món dị bảo đó, hắn đều không thể khống chế bản thân mình, ngay cả cơ hội nói chuyện không cũng không có.

Lúc hắn chết trong mô phỏng chỉ có một cảm ngộ: “Cách Thần Thông cảnh này xa chút.”

Một lát sau, Cố Dương rời khỏi hai đoạn trí nhớ kia, hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng.

Trong lòng hắn hơi tiếc nuối, xem ra năm trăm vạn lượng này không kiếm được rồi.

Hiển nhiên phụ thân của Tào Y Y không phải là cường Thần Thông cảnh bình thường, tối thiểu nhất cũng là Pháp Lực cảnh.

Nếu thật sự tới Tào gia, sống chết của hắn không phải do bản thân nói tính là tính.

Chờ khi hắn đến Pháp Lực cảnh, muốn kiếm tiền còn không đơn giản sao? Cần gì phải đến Tào gia tranh ăn với hổ chứ?

Tào gia là một trong chín thế gia trong thiên hạ, sau lưng còn có một lão quái vật Bất Lậu cảnh, không dễ trêu chọc.

Cố Dương nghĩ tới đây, trong đầu dập tắt luôn suy nghĩ làm vụ làm ăn này.

Hắn không tiếp tục mô phỏng, bởi vì cái gọi là biết mình biết người, đi nghe ngóng chi tiết về Thẩm gia trước mới sắp xếp được mục tiêu cụ thể.

Đúng lúc này lại có người đến.

Lần này là người hầu trong vương phủ đến bẩm báo có người cầu kiến.

Cố Dương còn tưởng rằng là đám người Tô Thanh Chỉ, cho nên kêu hắn dẫn người vào.

Bên ngoài Tĩnh Hải vương phủ.

Phùng Thiên Tứ đứng trước đại môn xa hoa khí phái nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm, khẩn trương đến không biết để tay vào đâu.

Nơi này chính là Tĩnh Hải vương phủ a, cho dù là đệ nhất Nhất Phẩm bảng hay là vương gia khác họ duy nhất của Đại Chu, hai thân phận này đều cao đến mức hắn không thể chạm tới.

Hắn mất tự nhiên kéo áo sư phụ, bất an nói: “Sư phụ, tốt nhất là thôi đi, Cố Dương kia là nhân vật như thế nào, sao sẽ gặp chúng ta chứ…”

Lúc này, người trước đó đi vào thông báo đã đi ra, nói: “Cố công tử đáp ứng gặp các ngươi, đi theo ta.”

Phùng Thiên Tứ ngây ngẩn cả người, hắn thật sự đáp ứng gặp mình và sư phụ?

Giọng nói Cao Phàm vang lên bên tai hắn: “Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì.”

Hắn giật thót, tỉnh táo lại, đuổi sát theo.

Sau khi vào vương phủ, nhìn nơi đại viện tường cao này, Phùng Thiên Tứ càng thêm bất an, kéo ống tay áo của Cao Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, chúng ta đến tìm Cố Dương làm gì?”

Cao Phàm nhỏ giọng nói: “Đương nhiên muốn kết giao một phen.”

Phùng Thiên Tứ vốn định nói hắn quả là hy vọng hão huyền, nhưng vừa nghĩ đến đêm hôm đó, nhớ tới cảnh ngộ đã gặp phải ở viện nhỏ kia, lời vừa ra đến khóe miệng đã lại nuốt vào.

Không ngờ sư phụ lại quen biết một vị Kiếm Thánh, đến bây giờ hắn vẫn không thể nào tin nổi.

Đã nhiều năm như vậy, ấn tượng mà sư phụ này mang tới cho hắn chính là rất không đáng tin cậy, chuyện xảy ra đột ngột như vậy thật sự khiến hắn không thích ứng được.

Mấy ngày nay, hắn vẫn không khỏi nghĩ ngợi, chẳng lẽ sư phụ của ta đây chính là cao nhân tuyệt thế thâm tàng bất lộ?

Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ lười nhác của hắn, Phùng Thiên Tứ thật sự không cách nào kéo hắn lên ngang hàng với cao nhân tuyệt thế được.

Chờ khi Cố Dương nhìn thấy đôi sư đồ này cũng hơi sửng sốt.

Hóa ra là hiểu lầm.

Nhưng mà hắn rất có ấn tượng với người trẻ tuổi này, võ giả chất phác có tinh thần trọng nghĩa như hắn thật sự không nhiều lắm.

Hắn cười nói: “Hóa ra là ngươi à, lần trước quên hỏi tên ngươi.”

Phùng Thiên Tứ đã không còn e ngại Cố Dương như lần trước, nhưng khi đối mặt với một vị cường giả nhất phẩm, hắn vẫn lộ ra vẻ vô cùng khẩn trương: “Tại hạ Phùng Thiên Tứ của Ngọc Môn Phái, bái kiến Cố công tử. Vị này chính là sư phụ của tại hạ, Cao Phàm.”

Cố Dương đánh giá Cao Phàm, cảm thấy hơi khó hiểu: “Cao tiên sinh nhìn như người không hề có tu vi, không ngờ có thể dạy dỗ được đệ tử xuất sắc như vậy.”

Cao Phàm thở dài nói: “Năm đó ta từng bị thương nặng, mất hết tu vi, chỉ có thể trốn đi, dạy đồ đệ.”

Thì ra là thế.

Cố Dương cảm thấy Cao Phàm này là người có lai lịch, hỏi: “Không biết hai vị tới tìm ta là có chuyện gì?”

Cao Phàm nói: “Thật sự không dám giấu giếm, ta đã không còn gì để dạy dỗ tên đồ đệ này rồi, thiên phú của hắn không tệ, ở lại chỗ của ta sẽ bị chậm trễ, thật sự đáng tiếc, cho nên muốn để Cố công tử chỉ điểm một chút.”

Phùng Thiên Tứ ở bên cạnh không ngờ sư phụ mình sẽ nói như vậy: “Sư phụ, ngươi...”

“Hãy nghe ta nói hết.”

Cao Phàm ra hiệu hắn yên tâm, đừng nóng vội, sau đó tiếp tục nói: “Thân ta không có thứ gì nên hồn, chỉ có tin tức tương đối linh thông, nếu công tử bằng lòng, ta nguyện nói cho công tử biết phương pháp giải trừ phong ấn trên Phượng Vũ đao.”

Bình Luận (0)
Comment