“Thẩm gia.”
Cao Phàm không khỏi trầm ngâm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Chín gia tộc lớn trong thiên hạ, bao gồm cả Vũ gia đã bị diệt môn, không có gia tộc nào là đơn giản cả.”
Nhớ lại trận chiến tiêu diệt Vũ gia năm đó, trong lòng hắn vẫn tràn ngập sợ hãi.
“Thần Thông cảnh của Thẩm gia sẽ không dễ dàng ra tay hành động, ngươi cần chú ý ba người.”
“Gia chủ Thẩm Phá, người đứng thứ năm trong Nhất Phẩm bảng, tuyệt đỉnh cường giả. Nếu hắn ra tay, với thực lực hiện tại của ngươi, hoàn toàn không có cơ hội đấu lại hắn.”
“Thẩm Ngạo, tộc thúc của Thẩm Phá, đã từng lọt vào hạng ba mươi Nhất Phẩm bảng, sau đó tuy bị đẩy ra khỏi bảng xếp hạng nhưng vẫn luôn có thực lực của nửa cuối Nhất Phẩm bảng.”
“Thẩm Nghiên, muội muội của Thẩm Phá, nhất phẩm đỉnh phong. Ba người này là những người có chiến lực cao nhất dưới Thần Thông cảnh của Thẩm gia.”
Cố Dương nghe xong, hắn đoán chắc người mà Thẩm gia sắp phái tới là Thẩm Ngạo. Với thực lực đứng nửa cuối Nhất Phẩm bảng, hơn hẳn hắn một bậc. Trong lần mô phỏng trước, hắn không thể đánh bại người này là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, hắn được Tĩnh Hải vương giúp ngăn chặn, cho dù Thẩm Phá đến cũng không phải là điều đáng sợ.
Quan trọng là Thần Thông cảnh của Thẩm gia.
Hắn hỏi: “Tại sao lại nói rằng Thần Thông cảnh của Thẩm gia sẽ không dễ dàng ra tay?”
“Thẩm gia cũng có đối thủ của họ.”
Cao Phàm thở dài nói: “Trên thế giới này, dù cho tu vi của ngươi có cao tới đâu, sẽ luôn có người mạnh hơn ngươi. Dù ngươi có trở thành Thiên Nhân, ngươi cũng không thể làm bất cứ điều gì mà ngươi muốn.”
Có thể thấy rằng hắn đã cảm nhận được một điều gì đó nên mới nói ra những lời như vậy.
Sau khi trò chuyện với Cao Phàm, trong lòng Cố Dương đã tính toán trước rồi.
…
Đến buổi chiều, Cố Dương đang thảo luận về võ đạo với Cao Phàm thì có người tìm đến cửa.
“Công tử.”
Trương Tiểu Hải bước vào dưới sự dẫn dắt của người hầu.
Cố Dương thấy người đến, hắn gọi cả Phùng Thiên Tứ đến. Sau khi để hai người bọn họ giới thiệu lẫn nhau, hắn nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ truyền cho hai ngươi ‘Hỗn Nguyên Vô Cực Công’.”
Một người cũng là dạy, hai người cũng là dạy, vì vậy hắn đã nhờ người trong vương phủ đi tìm Trương Tiểu Hải.
Đúng lúc Trương Tiểu Hải cuối cùng cũng đột phá đến cảnh giới cửu phẩm. Tốc độ như vậy tuy rằng không thể so sánh với hắn và Tô Thanh Chỉ, nhưng theo tiêu chuẩn của người bình thường thì đúng là một võ giả kỳ tài.
Trương Tiểu Hải suýt nữa đã bật khóc vì sung sướng, hắn quỳ trên mặt đất, khuỵu chân xuống và nói: “Cảm ơn công tử.”
Hắn theo Cố Dương đã lâu, cuối cùng đã có được những gì hắn mong ước.
Cố Dương đỡ hắn lên và nói: “Học cho tốt.”
Hắn rất hài lòng với Trương Tiểu Hải, nhưng hắn không đề cập đến việc nhận đồ đệ, hắn không phải là không muốn, mà là không thể nhận đồ đệ.
Hắn bây giờ quá nổi tiếng, nổi tiếng đến mức tất cả những kẻ thù mà hắn chọc vào đều là nhất phẩm. Nếu như Trương Tiểu Hải trở thành đồ đệ của hắn, Trương Tiểu Hải chắc chắn sẽ bị nhắm vào.
Hơn nữa có thể thấy trước rằng, không lâu nữa kẻ thù của hắn có khả năng sẽ trở thành Thần Thông cảnh.
Trương Tiểu Hải chỉ là cửu phẩm nho nhỏ, không nắm chắc được.
Đợi tới khi hắn lên tới tam phẩm thì nhận làm đệ tử cũng không muộn.
…
Trương Tiểu Hải và Phùng Thiên Tứ bằng tuổi nhau, nhưng thực lực lại khác nhau rất nhiều. Một người cửu phẩm, một người tứ phẩm.
Tuy nhiên Phùng Thiên Tứ có tính cách chất phác, vì vậy hắn sẽ không vì điều này mà coi thường Trương Tiểu Hải, cả hai rất hòa hợp.
Vài ngày sau, sau khi Cố Dương truyền dạy xong “Hỗn Nguyên Vô Cực Công” và chiêu thức thứ nhất của “Diệt Thần Cửu Thức”, sư đồ hai người Phùng Thiên Tứ đã chủ động cáo từ.
Thành thật mà nói, hắn vẫn có chút không nỡ, trong những ngày qua, ngoài việc dạy dỗ hai người, hắn đã thu được rất nhiều từ việc đàm đạo võ đạo với Cao Phàm.
Cao Phàm này, mặc dù không có tu vi, nhưng kiến thức võ đạo lại rất sâu, có thể gọi hắn là tông sư một phái.
Cố Dương rất tò mò, một người như vậy chắc chắn không phải là một người vô danh, chỉ là nếu người ta không nhắc tới thì hắn cũng không tiện hỏi thăm.
Ngay khi người rời đi, cuối cùng hắn cũng có thể yên tâm mà mở hệ thống ra, bắt đầu mô phỏng.
Hắn rất cảnh giác với sư đồ Cao Phàm, chủ yếu là vì hắn không thể nhìn thấu Cao Phàm. Người này mang lại cho hắn một cảm giác thâm sâu khó lường.
Chính vì có sự đề phòng, cho nên hắn không muốn sử dụng hệ thống trước mặt Cao Phàm.
Lúc này lại có người gõ cửa, là người hầu của vương phủ: “Cố công tử, có người muốn gặp ngươi.”
Lại nữa?
Cố Dương lúc này không có tâm tư gặp người khác, nên hắn dứt khoát nói: “Không gặp.”
“Vâng.”
Người hầu đáp lại rồi chuẩn bị rời đi.
Vẫn chỉ có Trương Tiểu Hải thông minh, hỏi: “Người đó có nói tên là gì không?”
“Nàng nói nàng tên là Lăng Linh.”
Trong phòng, khi nghe thấy cái tên đó, Cố Dương vừa định mở máy mô phỏng ngay lập tức đẩy cửa bước ra và nói: “Chờ đã, cho người vào.”
Cuối cùng Lăng Linh cũng xuất quan rồi.
Tính bằng ngón tay, sau khi đột phá lên tam phẩm, nàng đã bế quan hơn ba tháng rồi.
Mấy tháng không gặp, cũng khá nhớ nàng.
Một lúc sau, Lăng Linh mặc một chiếc váy màu vàng xuất hiện trong tầm mắt hắn, theo sau là một vài người mang theo vài chiếc rương lớn.
Lăng Linh dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn hắn, như có ngàn lời muốn nói, nhưng khi đi đến trước mặt hắn, nàng lại chỉ bật ra một câu: “Bái kiến công tử.”
Sau khi xuất quan, nàng đã nghe nhị gia gia kể về sự tích truyền kỳ của Cố Dương trong khoảng thời gian này, nàng kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Nếu không phải nàng biết rằng nhị gia gia sẽ không bao giờ nói dối nàng thì nàng sẽ không bao giờ tin vào điều đó.
Nàng có thể đột phá lên tam phẩm và tu luyện “Dương Cực Chân Cương” đều là nhờ vào sự thành toàn của Cố Dương.
Một nửa chân nguyên trong cơ thể nàng là công lao của hắn.
Theo lý mà nói, lẽ ra Cố Dương phải trở lại thành một người bình thường không có tu vi.
Lúc đó, hắn thực sự đã tiêu hao hết tu vi của mình, Lăng Linh không bao giờ nhầm được.
Làm sao đến khi nàng xuất quan Cố Dương có thể trở thành nhất phẩm được?
Trong ba tháng qua, nàng đã bỏ lỡ điều gì?
Lăng Linh thực sự không thể hiểu được.
Trên đường đi, mỗi ngày nàng đều nghe mọi người bàn tán về sự tích truyền kỳ của Cố Dương, hắn leo lên vị trí đầu tiên của Tiềm Long bảng, nhị phẩm chém nhất phẩm, trong hơn một tháng ngắn ngủi từ tam phẩm đột phá lên nhất phẩm, đánh bại người đứng thứ nhất Thiên Kiêu bảng…
Cả đống sự tích này, từng điều đều khiến nàng cảm thấy vô cùng không chân thực.
Lăng Linh thực sự muốn chạy đến trước mặt Cố Dương và hỏi hắn rốt cuộc là có chuyện gì.
Ngay cả nhị gia gia cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong mắt những người khác, chỉ trong vài tháng Cố Dương đã đột phá từ tam phẩm lên nhất phẩm, chỉ có nàng biết rằng hắn từ một người bình thường không có tu vi trở thành nhất phẩm.
Tốc độ tu luyện như vậy giống như một câu chuyện thần thoại.
Nàng thậm chí còn nghĩ rằng Cố Dương đó không phải là người mà nàng biết.
Lúc này, Lăng Linh đứng trước Cố Dương, nhạy bén cảm nhận được tu vi khó lường trên người hắn, cuối cùng nàng cũng có thể xác nhận rằng những tin đồn đó đều là sự thật.
Cố Dương trong tin đồn chính là Cố Dương trước mặt nàng.
Lúc này, hai bàn tay to nắm lấy vai nàng kéo vào trong lồng ngực rộng lớn. Tai nàng đột nhiên đỏ bừng, vô thức muốn đẩy ra, nhưng giọng nói vui vẻ của Cố Dương lại vang lên bên tai nàng: “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
Đáy lòng Lăng Linh cảm thấy ấm áp, nàng hạ tay xuống để mặc cho hắn ôm, nhưng tai nàng lại càng ngày càng nóng.
Cố Dương thả nàng ra rất nhanh rồi hỏi: “Những thứ này là gì?”
Lăng Linh nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, thấy khuôn mặt của hắn không có gì bất thường, trong lòng thất vọng khôn tả, nàng thì thầm nói: “Một vạn lượng vàng.”
Sau đó Cố Dương nhớ lại thỏa thuận trước đây giữa hắn và nàng, rằng hắn sẽ truyền tất cả công lực của mình cho nàng, và đổi lại nàng phải đưa cho hắn một trăm vạn lượng.
Sau đó xảy ra một số việc ngoài ý muốn, nàng chỉ kiếm được mười một vạn lượng, số còn lại nàng nợ hắn.
Thật không ngờ sau khi xuất quan, nàng đã đi kiếm tiền trước.
Một vạn lượng vàng chính là một trăm vạn lượng bạc.
Quả nhiên rất giữ lời hứa.
Điều mà Cố Dương tán thưởng nhất chính là điểm này của nàng.