Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 143 - Chương 143: Thái U Phệ Nguyệt Công

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 143: Thái U Phệ Nguyệt Công

Khi trước mắt rơi vào trong bóng tối, Cố Dương lại không hề kinh hoảng. Ngay sau đó, khoảnh khắc thính giác bị cướp đi giống như đã thành kẻ điếc, người mù, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, không hề sợ hãi.

Cao Phàm đã từng nói, Thẩm gia còn có một môn công pháp truyền thừa tuyệt thế tên là “Thái U Phệ Nguyệt Công” cực kỳ quỷ dị, có thể tạo ra một hoàn cảnh tối tăm tuyệt đối, khiến kẻ địch mất đi thị giác và thính giác.

Người Thẩm gia tu luyện môn công pháp này còn có thể hòa vào trong bóng tối, khiến người khác không cách nào nắm giữ được phương hướng.

Đặc biệt là ban đêm lại càng là sân nhà của người Thẩm gia, muốn đánh thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, cực kỳ khó chơi.

Nếu ngày hôm qua đụng phải Thẩm Ngạo trước, Cố Dương sẽ cảm thấy tương đối khó giải quyết.

Nhưng mà bây giờ.

Hắn thay đổi thị giác, đã “nhìn” thấy được vị trí của Thẩm Ngạo.

Năng lượng trong cơ thể người này hoàn toàn khác với người hắn đã gặp, là màu đen, có thể thấy được thứ tu luyện tuyệt đối không phải công pháp đứng đắn gì.

Ngay khi Cố Dương chuẩn bị ra tay, cho Thẩm Ngạo một kinh hỉ, bên cạnh lại bộc phát ra một năng lượng màu trắng, chính là Bùi Thiến Lan.

Hắn lắp bắp kinh hãi: “Nàng đang làm gì vậy? Không muốn sống nữa sao?”

Nàng mới vừa đột phá đến nhất phẩm, thực lực còn không bằng hai hộ vệ nhất phẩm trong vương phủ, lúc này lại bộc phát ra sức mạnh vượt trên bản thân gấp mười lần, rõ ràng đang sử dụng một cấm thuật tiêu hao sinh mệnh.

Không đến mức đó chứ?

Mục tiêu của hắn là ta chứ không phải là ngươi.

Cố Dương thật sự không hiểu nổi tại sao nàng phải dốc sức liều mạng như thế.

Chỉ thấy trong bóng tối, một tia kiếm quang sáng chói lên, đảo mắt đã dập tắt, giống như pháo hoa.

“Chạy mau!”

Trong tích tắc, Cố Dương giống như nghe thấy nàng la lên, sau đó toàn bộ thế giới lại biến thành tĩnh mịch.

Hắn nhìn năng lượng sinh mệnh của nàng ảm đạm xuống, trong lòng chấn động.

Hóa ra nàng vì cứu mình!

Đây là lần đầu tiên Cố Dương gặp được người khí khái như vậy, sau khi cứu mạng nàng, nàng thật sự có thể đánh cược tính mạng để báo đáp.

Hắn nhìn về chỗ Thẩm Ngạo, trong mắt hiện lên sát khí dày đặc.

“Thiên Địa Vô Quang!”

Thẩm Ngạo hành động cực kỳ ngoan độc, cho dù đối mặt với một nhất phẩm mới vừa đột phá, hắn ra tay lại tuyệt đối không nương tay, giống như sư tử vồ thỏ, vận dụng toàn lực.

Nơi đây dù sao là địa bàn của Tĩnh Hải vương, tốc chiến tốc thắng, miễn cho nảy sinh biến cố.

Hắn vận chuyển huyền công, nuốt hết toàn bộ ánh sáng bốn phía, tạo ra một lĩnh vực hắc ám, lại lấy ý chí võ đạo ngăn cách thính giác của tất cả người ở đây, chuẩn bị ra tay với Cố Dương.

Một kiếm liều chết của nữ nhân kia lại chém bóng tối mà hắn chế tạo ra một khe hở nhỏ.

“Đây là kiếm pháp gì?”

Lúc Thẩm Ngạo còn trẻ tuổi đã từng du ngoạn thiên hạ, được nhìn thấy võ công các môn phái và thế lực lớn, nhưng trước đây chưa từng thấy kiếm pháp của vị Tĩnh Hải vương phi này.

Có thể phá vỡ bóng tối do hắn tạo ra không phải kiếm pháp phổ thông gì.

Nếu tu vi của nàng đến nhất phẩm đỉnh phong, nhất định thành kẻ địch mạnh của hắn.

Ngay khi sát ý bắt đầu nhộn nhạo trong lòng Thẩm Ngạo, một đường kình phong bỗng đánh úp lại.

Một quả đấm đánh vào ngực hắn.

Là Cố Dương!

Không biết hắn tới đây khi nào.

Thẩm Ngạo lắp bắp kinh hãi, nhưng phản ứng lại cực nhanh, di hình hoán vị ngay tức khắc, người đã lùi ra ngoài đến hơn mười mét.

“Sao hắn biết được vị trí của ta?”

“Nhất định là trùng hợp.”

Sau một khắc, Cố Dương đã đuổi theo kịp, vẫn là một quyền, chuẩn xác đánh vào hắn.

Đồng tử Thẩm Ngạo co rụt lại.

Lần đầu là trùng hợp, lần thứ hai lại có thể chuẩn xác tìm được vị trí của hắn, vậy tuyệt đối không có khả năng là trùng hợp.

“Hắn có thể nhìn thấu thân pháp của ta!”

Sát khí trong lòng Thẩm Ngạo bùng cháy mạnh.

Tạo ra bóng tối tuyệt đối, bản thân hòa vào trong bóng tối, hai năng lực này chính là vốn liếng lập thân để cho hắn tung hoành thiên hạ, nếu như bị người phá vỡ, thực lực sẽ bị mất đi năm phần.

“Kẻ này tuyệt đối không thể giữ lại!”

Hiện giờ, giết chết Cố Dương này còn quan trọng hơn việc hắn đoạt lại công pháp.

Lúc này đây, Thẩm Ngạo không hề né tránh nữa, vận chuyển toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, cũng đánh ra một quyền, định dùng sức mạnh tuyệt đối đánh giết kẻ này ngay tại chỗ.

Mặc dù “Cửu U Phệ Nguyệt Công” không dùng uy lực tăng cường, nhưng bằng vào tu vi nhất phẩm đỉnh phong của hắn, ngay mặt đánh chết một tiểu tử mới vào nhất phẩm còn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

“Chết!”

Thẩm Ngạo ra tay, thứ được sử dụng chính là tuyệt học của Thẩm gia, “Toái Tinh Quyền”.

Rầm!

Hai sức mạnh mạnh mẽ va chạm vào nhau.

Sát ý trên mặt Thẩm Ngạo lập tức biến thành hoảng sợ.

Hắn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh dời núi lấp biển đánh tới, trạng thái không gì sánh nổi lập tức đánh tan hắn.

Làm sao có thể chứ?

Một quyền này đánh hắn đến ngu muội.

Không phải nói tiểu tử này mới vừa đột phá đến nhất phẩm sao?

Vì sao chân nguyên của hắn lại thâm hậu như thế? Chỉ kém mình một chút mà thôi.

Đáng sợ hơn chính là, sức mạnh thân thể đối phương khủng bố tới cực điểm, khiến hắn một lần nữa cho rằng, gặp phải một vị cường giả Kim Thân cảnh.

Đây rốt cuộc là quái vật gì?

Dư thế của nắm đấm kia không giảm, mạnh mẽ đấm lên trên lồng ngực Thẩm Ngạo, khiến hắn phun ra một búng máu ngay tại chỗ.

Nếu không phải hắn đã hòa vào trong bóng tối dựa vào huyền công, giảm bớt phần lớn lực đạo, một quyền này đủ để đánh hắn trọng thương.

“Trốn!”

Lúc này, trong lòng Thẩm Ngạo đã mắng kẻ phụ trách tình báo đến máu chó đầy đầu, thề sau khi trở về nhất định phải khiến bọn họ ăn đủ.

Hắn thậm chí hoài nghi, tất cả đều là cạm bẫy của cháu trai kia, chính là vì diệt trừ mình.

Đột nhiên, lại một đường quyền phong từ phía sau đánh úp lại.

“Không thể nào!”

Sợ hãi nảy sinh trong lòng hắn, lúc này cả người hắn đã hòa vào trong bóng tối, tốc độ còn nhanh hơn bình thường ba phần, sao đối phương có thể đuổi kịp được?

Thời điểm này không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, chỉ có thể xoay người, nỗ lực đón một quyền này.

Rầm!

Chỉ một thoáng, lực đạo kinh khủng kia đánh hắn ra khỏi bóng tối, nện lên trên tường.

Lúc này, bóng tối bao phủ toàn bộ viện đã tản đi, trên bầu trời, ánh trăng màu bạc chiếu xuống, ánh sáng từ đèn lồng trong tay mấy tên thủ hạ Mạc Phi Yến dẫn theo cũng khôi phục lại.

Thị giác và thính giác của mấy người ở đây đều khôi phục lại, còn có một cảm giác sống sót sau tai nạn.

Thị giác và thính giác bị cướp đi, cảm giác này quá kinh khủng, dưới trạng thái đó, đúng là ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.

Lòng còn sợ hãi, bọn họ nghe được tiếng chiến đấu, quay đầu nhìn lại, thấy được hai người đang chiến đấu.

Mạc Phi Yến chỉ liếc mắt nhìn, ánh mắt đã đờ đẫn.

Trận chiến trước mắt, tuyệt đối không giống như chiến đấu giữa cường giả nhất phẩm, giống như võ giả cấp thấp, từng quyền từng cước, mỗi quyền đến thịt.

“Đó là… Thẩm Ngạo?”

Mạc Phi Yến nhìn nam tử áo đen ở dưới nắm tay của Cố Dương bị đánh đến ói máu bay ngược, giống như chó chết, trong đầu vang lên ong ong.

Đây chính là Thẩm Ngạo, cường giả tiếng tăm lừng lẫy Thẩm gia, đã từng là cao thủ tuyệt đỉnh trên Nhất Phẩm bảng. Ở trước mặt Cố Dương, vậy mà không hề có lực đánh trả.

Nàng nhìn Cố Dương sát khí đầy mặt, trong lòng không khỏi run lên, đột nhiên, nàng sinh lòng hối hận.

Một nam tử có thể đánh cường giả tuyệt đỉnh giống như chó chết, mình và Mạc gia thật sự có thể đắc tội được sao?

Mới vừa rồi nàng đã tự cho rằng thực lực của Thẩm Ngạo khủng bố biết bao.

Hôm nay, Cố Dương tùy tiện đánh Thẩm Ngạo đến gần chết, thực lực mạnh đến mức độ nào?

Đúng lúc này, Cố Dương đi đến trước người Thẩm Ngạo đã ngã xuống đất, đạp xuống một cước, bẹp một tiếng, giẫm đầu Thẩm Ngạo nổ tung.

Mạc Phi Yến nhìn mà rùng cả mình, tay chân lạnh buốt.

Một vị cường giả tuyệt thế chết trước mặt nàng như thế, trông như một trò đùa.

Đột nhiên, Cố Dương quay đầu nhìn nàng, hàn ý trong mắt dọa sợ nàng tới mức cả vong hồn đều bốc lên, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất.

Nhưng mà Cố Dương lại không ra tay với nàng.

Hắn đi tới bên cạnh Bùi Thiến Lan, đỡ nàng dậy, một tay chống ra sau lưng nàng, chuyển chân nguyên qua.

Tình huống của Bùi Thiến Lan rất không ổn, chân nguyên hao hết không nói, tinh nguyên cũng bị hao hụt nghiêm trọng, chỉ thừa lại một hơi.

Nhưng vào lúc này, một bóng người cao lớn từ trên trời giáng xuống.

“Vương gia!”

Mạc Phi Yến nhìn thấy bóng dáng kia, giống như nhìn thấy cứu tinh, kích động la lên một tiếng.

Có vương gia ở đây, sẽ không có việc gì.

Người đến chính là Tĩnh Hải vương, trên mặt hắn không tỏ vẻ gì, phất phất tay, ý bảo đám người Mạc Phi Yến rời đi.

Sau đó, hắn đi thẳng đến bên cạnh Bùi Thiến Lan, lấy một viên đan dược ra, nói với Xuân Đào: “Đút cho nàng ăn hết.”

Xuân Đào đã sớm khóc đẫm nước mắt, nghe vậy nhận lấy đan dược, nhét vào trong miệng Bùi Thiến Lan.

Đan dược vào miệng lập tức tan, một lát sau, trên khuôn mặt trắng như tờ giấy của nàng đã xuất hiện thêm một tia huyết sắc.

Tay Cố Dương dán sau lưng nàng, có thể cảm ứng được rõ ràng, nàng đã thoát khỏi nguy hiểm, nên buông tay ra.

Tĩnh Hải vương nói với hắn: “Ngươi đi theo ta.”

Cố Dương thầm thở dài, nên tới thì cuối cùng sẽ tới.

Bình Luận (0)
Comment