Bùi Thiến Lan bên cạnh vẫn luôn sống ở Tĩnh châu thành, có thể nghe hiểu được một chút ngôn ngữ của Tây Đê đại lục, nhắc nhở nói: “Hình như nàng có thứ gì đó muốn giao cho ngươi.”
Lúc này, Lỵ Lỵ lấy ra một quả cầu thủy tinh, cầm trong tay, niệm lên một chuỗi thần chú rất dài, ánh mắt của nàng cực kỳ nghiêm túc.
Cố Dương cảm nhận được một luồng dao động kỳ lạ, chỉ thấy quả cầu thủy tinh vỡ ra, một tinh thể màu đỏ bay ra từ bên trong, lơ lửng trên không trung.
Khe hở bên trong quả cầu thủy tinh lập tức biến mất, Lỵ Lỵ dùng hai tay nâng tinh thể màu đỏ kia, dùng dáng vẻ gần như tiều tụy, giơ cao qua đầu, dâng đến trước mặt Cố Dương.
“Cho ta sao?”
Cố Dương tò mò vươn tay ra, cầm lấy tinh thể màu đỏ kia, vừa mới chạm vào bề mặt của nó, đã tự nhiên nảy sinh ra một loại cảm giác huyết mạch tương liên.
Hắn không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cẩn thận đánh giá viên tinh thể này.
Nó có hình lăng trụ, khoảng cỡ một nắm tay, lúc đầu chỉ có màu đỏ nhàn nhạt, sau khi bị hắn cầm lên, màu đỏ của nó càng ngày càng đậm, rất nhanh đã biến thành màu đỏ như máu.
Hắn hỏi: “Đây là cái gì?”
Lỵ Lỵ cung kính nói một câu, hoàn toàn nghe không hiểu gì cả.
Bùi Thiến Lan bên cạnh giúp nàng phiên dịch: “Hình như là thánh vật của một tổ chức nào đó của bọn họ, gọi cái gì mà gan của thần điểu?”
Gan của phượng hoàng?
Cố Dương suy nghĩ một lúc, nhận lấy vật này, trực giác nói cho hắn biết, viên tinh thạch này có tác dụng rất lớn đối với hắn, sau này phải từ từ nghiên cứu.
“Sau này ngươi có thời gian dạy nàng một ít ngôn ngữ của Đại Chu.”
“Được.” Bùi Thiến Lan đồng ý.
Lỵ Lỵ nhìn hai người, ra vẻ nghe hiểu rồi, nói với Bùi Thiến Lan: “Ta tên là Lỵ Lỵ, là một thuật sĩ.”
Đây là câu nói Đại Chu mà nàng nói được lưu loát nhất.
…
Đêm đã khuya, Cố Dương cầm theo hai bầu rượu, đi vào trong viện của Ô Hành Vân.
Ô Hành Vân đang ngồi trong đình hóng gió, trên gối để một thanh kiếm. Hắn đã thoát khỏi trạng thái chán chường của mấy ngày trước đó, cả người giống như một thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ.
Hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Cố Dương, uống một ngụm, nói: “Cố huynh, tiểu đệ muốn đi.”
Động tác trên tay Cố Dương dừng lại, uống một ngụm rượu lớn, hỏi: “Định đi đâu?”
“Tiểu đệ sớm đã muốn ngao du thiên hạ, cuối cùng bây giờ đã hạ quyết tâm.”
Ô Hành Vân nhìn về phía Cố Dương, thản nhiên cười một tiếng: “Ta đã lập lời thề ở trước mộ phần của mẫu thân ta, lúc còn sống, nhất định phải vượt qua hắn. Hôm nay, hắn đã là Thần Thông cảnh, ta còn không phấn đấu thì sẽ chỉ bị bỏ xa hơn.”
Cố Dương có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Chúc ngươi lên đường thuận lợi.”
“Mượn lời chúc của Cố huynh.”
Thần Đô, ngoài cửa Võ viện.
Xe Phượng của trưởng công chúa lại giá lâm.
Mười ngày diễn ra thi đấu cuối cùng cũng kết thúc, mà mười võ tiến sĩ cũng đã được định ra. Hôm nay là ngày ban thưởng cho bọn họ, cho nên đương nhiên nàng phải tự mình đến đây, nếu không ngày khai mạc hôm đó nàng xem như phí công tới.
Cùng với sự xuống dốc của Võ viện, cái gọi là võ tiến sĩ đã không còn chút giá trị nào đáng nói ở trong quan trường, trong quân thì còn có một chút tác dụng.
Nhưng đã có một đại nhân vật như trưởng công chúa ủng hộ, giá trị của danh hiệu này lại khác với lúc trước.
Lần này, nàng vẫn gọi Cố Vân Phi đi cùng.
Hôm nay có một số việc trì hoãn, cho nên đến chậm một chút.
Đại môn Võ viện, một đám người đang cung kính chờ đợi trưởng công chúa.
Trong xe ngựa, trưởng công chúa đang liếc nhìn một phần tài liệu, tay chống cằm, ánh mắt như có điều gì đó suy nghĩ.
Phần tài liệu này vừa mới được đưa đến cho nàng vào buổi sáng, là tình báo chi tiết về Cố Dương.
“Liên Sơn…”
Nơi đầu tiên Cố Dương xuất hiện chính là Liên Sơn, đó là một dãy núi không biết tên ở Giang châu.
Trên tài liệu còn kèm theo một bản tư liệu, khiến người ta không thể không sinh ra một chút liên tưởng nào đó.
Một trăm năm trước, vị Thiên Cực đạo nhân kia của Đạo môn bị một người của Văn viện tấn công ở Liên Sơn.
Cho tới nay, Đạo môn đều là môn phái đứng đầu trong sáu môn phái lớn là bởi vì sự xuất hiện của Thiên Cực đạo nhân này.
Có điều sau đó, hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, nguyên khí tổn thương nặng nề, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục.
Trong vòng một trăm năm trôi qua kể từ lần đó, người trong Đạo môn bỗng dưng mất trong giang hồ.
Nếu không phải trên Tông Sư bảng còn có một người xuất thân từ Đạo môn thì e rằng thế nhân đều cho là môn phái này đã bị diệt sạch.
Chỉ từ phần tài liệu này rất khó để nhìn ra lai lịch xuất thân của người tên Cố Dương này.
Thứ mà hắn biết quá rối ren phức tạp, ví như “Phượng Vũ Cửu Thiên” của Thẩm gia có lẽ lấy được từ kho báu của ảnh đạo.
Mà liên quan “Diệt Thần Cửu Thức” của Vũ gia thì có chút kỳ lạ.
Hiện giờ Vũ gia chỉ còn lại một người là Vũ Linh Linh, với tuổi của nàng thì chắc chắn sẽ không sử dụng môn đao pháp này, mặc dù có một ít chiêu thức rải rác trong giang hồ, nhưng truyền thừa nguyên vẹn thì chỉ hoàng thất mới có.
Làm thế nào mà hắn lại học được?
Điều khiến cho người ta khó hiểu nhất vẫn là “Thần Tiêu Lục Diệt”
Nàng bàng quan trước tin đồn Cố Dương là đệ tử của Bích Tiêu cung, bởi vì nàng biết Bích Tiêu cung chưa bao giờ thu nhận nam đệ tử.
Vậy câu hỏi đặt ra là, làm sao hắn tìm được môn đao pháp truyền thừa này?
Trong thiên hạ chỉ có ba nơi có truyền thừa Thần Tiêu Lục Diệt, một là Bích Tiêu cung, hai là hoàng cung…
“Chẳng lẽ là nữ nhân đó?”
Trong mắt trưởng công chúa bỗng chốc hiện lên một tia sát ý.
Cố Vân Phi ngồi cách nàng một tấm rèm chỉ cảm thấy một cơn buốt giá ập tới, trái tim suýt chút nữa ngừng đập.
Rất nhanh, cơn lạnh đó đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cố Vân Phi nuốt nước miếng, trong lòng hoảng sợ, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
…
Trưởng công chúa không thèm để ý tới Cố Vân Phi bị dọa sợ, nàng còn đang suy nghĩ chuyện của nữ nhân đó.
Hai mươi năm trước, chính là bởi vì nữ nhân kia mà phụ hoàng mẫu hậu của nàng, mới bị chết thảm ở dưới đao của Vũ Đại.
Nàng là nữ nhi nhỏ nhất của tiên hoàng, rất được yêu thương, đúng lúc ấy nàng bị bệnh nặng, phải ở lại trong cung mới tránh được một kiếp, không chết chung với hơn một trăm vị ca ca của nàng ở khu vực săn bắn ngoại thành.