Bùi Thiến Lan nhìn đầu Lôi Hạo bị chặt xuống lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại, đôi mắt lồi ra, dáng vẻ chết không nhắm mắt.
Thân thể còn lại đã hóa thành bột mịn, bị thổi bay.
Ánh mắt nàng lập tức đỏ lên, năm đó cha nàng bị Lôi Hạo nghiền xương thành tro như vậy.
Nàng ngửa đầu nhìn trời, chảy hai hàng nước mắt, lầm bầm tự nói: “Cha, mẹ, nữ nhi đã báo thù cho mọi người…”
Cố Dương mặc cho nàng bộc lộ cảm xúc, nhìn mấy thuộc hạ của Lôi Hạo, mở miệng hỏi: “Vàng bạc của cải mà Lôi Hạo để lại đâu?”
Những người ở đây đang tràn ngập cảm giác bức bách dưới ánh mắt của hắn còn đang lạnh run, nghe được lời hắn nói, thoáng cái đều choáng váng.
Vàng bạc của cải?
Trong nháy mắt, bọn họ còn cho rằng mình đã nghe lầm.
Một vị cường giả có thực lực vô cùng cường đại như vậy lại đòi vàng bạc châu báu Lôi Hạo để lại?
Vẫn là Thân Cửu phản ứng nhanh nhất, nói: “Đều ở trong trại.”
Cố Dương nói: “Dẫn ta qua.”
…
Ở trên đảo có một trại, nói là trại còn không bằng nói là một thôn trấn, ngoại trừ Lôi Hạo và đám thuộc hạ ra, không thiếu người bình thường.
Chắc là do đám người Lôi Hạo bắt tới, những người bình thường này đều thoạt nhìn xanh xao vàng vọt, y phục tả tơi, có thể thấy được đám người Lôi Hạo này vốn không coi bọn họ là người.
Có người dẫn đường, Cố Dương nhanh chóng tìm được của cải mà Lôi Hạo để lại.
“Chỉ có chút ít như vậy?”
Hắn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thân Cửu phụ trách dẫn đường.
Những của cải trước mắt này, nhìn ra chỉ có chừng hơn mười vạn lượng.
Lôi Hạo là nhi tử của vua hải tặc, trên tay chỉ có tí tiền như vậy sao?
Thân Cửu vừa bị hắn nhìn, dưới chân mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống: “Công… công tử minh giám, Long Môn đảo cách xa đường biển, bình thường sẽ không có đội thuyền đi qua đây. Lôi Hạo bình thường đều đắm chìm trong tu luyện, không muốn lãng phí thời gian chém giết… kiếm tiền, chỗ này đều là do lão chủ nhân năm đó giấu ở trên đảo, đã nhiều năm như vậy chỉ còn dư lại những thứ này…”
Cường giả Thần Thông cảnh gì chứ, không ngờ lại nghèo đến như vậy.
Cố Dương thầm trào phúng, nhìn về phía người dẫn hắn đến tìm của cải, nói: “Cảm ơn.”
Thân Cửu vui vẻ, vừa định nói gì, đột nhiên toàn thân chấn động, thân thể mềm nhũn, thất khiếu đổ máu mà chết.
Cố Dương không nhìn thi thể ngã xuống, trước tiên gom ra mấy trăm lượng bạc, sau đó rồi mới nạp số vàng bạc còn dư lại vào trong hệ thống, số dư biến thành chín mươi ba vạn.
Hắn là người ân oán phân minh, nói lời cảm tạ đối phương là vì đối phương dẫn mình đến tìm của cải, tiết kiệm thời gian cho hắn.
Giết người là vì người này phải chết.
Không chỉ có người này, còn có ba mươi mấy tên đạo tặc ở bên ngoài kia, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Ngay tại lúc này hắn còn chưa ý thức được, trái tim của hắn đã trở nên cứng rắn, nói đến giết người lại không hề có gánh nặng tâm lý.
Cố Dương thu hồi đám trân châu bảo thạch còn dư lại trên đất, nhét vào trong túi vải, sau đó cầm lấy mấy trăm lượng bạc kia, mang theo Bùi Thiến Lan rời đi, để lại thi thể đầy đất.
Đến thực lực như hiện giờ của hắn, giết những võ giả Phàm cảnh này vốn không cần ra tay nữa rồi, chân nguyên chấn động đã có thể cách không đánh chết người.
Cố Dương ra đến bên ngoài, gọi những người bình thường kia tới, tìm một thủ lĩnh, nói cho hắn biết tên ăn cướp Lôi Hạo này đã chết rồi, bọn họ được tự do, sau đó đưa mấy trăm lượng còn lại cho bọn họ.
Về phần sau này, bọn họ muốn đi đâu thì là việc của bọn họ.
…
Sau đó, Cố Dương mang theo Bùi Thiến Lan rời đi, chuẩn bị đi tìm Tẩy Long trì, vừa đi ra ngoài không xa đã chạm mặt lão giả cùng thuyền đến đây.
Cố Dương hỏi hắn: “Không phải tiền bối nói muốn đi ngâm suối nước nóng sao?”
Lão giả cười híp mắt nói chuyện: “Đúng vậy, bởi vậy mới tới tìm tiểu ca hỗ trợ, người già rồi, không đối phó được tên súc sinh kia.”
Cố Dương ngạc nhiên: “Súc sinh?”
Lão giả nói: “Đúng vậy, ở suối nước nóng kia có một con quái xà trông coi, cực kỳ lợi hại, nếu như tiểu ca bằng lòng giúp lão phu một tay, đuổi nó đi, lão phu có thể giúp ngươi một chuyện.”
Cố Dương cảm thấy không đúng, lại một lần nữa chuyển thị giác, nhìn kỹ lão giả trước mắt một lần, đúng là nhất phẩm đỉnh phong không sai.
Mới vừa rồi lão giả này đã được chứng kiến thực lực của hắn nhưng lại có thái độ như vậy, khiến người ta có cảm giác không hề sợ hãi.
Rốt cuộc dựa vào cái gì?
Trước đó Cố Dương không coi lão giả này ra gì, nhưng lúc này cuối cùng sinh ra một tia cảnh giác, hỏi ngược lại: “Giúp cái gì?”
Lão giả giơ tay lên.
Một vật trong ngực Cố Dương đột nhiên tự động bay ra ngoài, khiến hắn không khỏi chấn động.
Thực lực đã đến trình độ như hắn, cương khí hộ thể tự động phát động, đối phương lại có thể trong lúc vô thanh vô tức hút đồ trong ngực hắn ra.
Vậy có nghĩa rằng, nếu như đối phương có ác ý, hắn còn chưa kịp phản ứng, người đã trúng chiêu.
Thứ bay ra ngoài chính là miếng gan phượng hoàng mà Lỵ Lỵ đã cho hắn.
Chỉ thấy lão giả điểm một ngón tay lên chính giữa miếng gan phượng hoàng kia, tinh thể bên ngoài lập tức vỡ tan, một giọt máu đỏ thẫm từ trong đó bay ra, nhập vào trong mi tâm của Cố Dương.
Hắn vô ý thức mà thò tay sờ lên trán, ánh mắt nhìn lão giả đã thay đổi hoàn toàn.
Có được thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi này, tuyệt đối là một vị cường giả thực lực sâu không lường được.
Cố Dương chua chát nói: “Tiền bối cần gì phải trêu đùa vãn bối như vậy.”
“Về sau ngươi sẽ cảm tạ lão phu.”
Không biết lão giả đang nghĩ đến chuyện gì, nụ cười nơi khóe miệng không ngừng tăng thêm, lộ vẻ cực kỳ cao hứng.
Cố Dương nhìn bản thân, giọt máu kia giống như đã dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Hắn có thể cảm nhận được thân thể đã phát sinh biến hóa nào đó, nhưng cụ thể là tốt hay xấu, hắn tạm thời không cách nào phân biệt được.
Lão giả cười xong, cuối cùng nói: “Đi thôi, hiện giờ đến lượt ngươi giúp ta rồi.”
Cố Dương không chút kinh hoảng, nếu lão giả này có ác ý với hắn, mới vừa rồi hắn đã chết. Nếu như không giết hắn, lại dùng thủ đoạn ở trên người hắn, vậy chắc chắn có âm mưu.
Hắn có máy mô phỏng ở đây, cho dù lão giả có mưu đồ gì đi chăng nữa thì luôn có thể tìm được phương pháp giải trừ.
“Được.”