Hoàng thất có được tài nguyên thiên hạ, lại kế thừa bí mật hoàng cung thần bí khó lường ở Thần Đô, dưới vô số tài nguyên chất chồng lên, tốc độ tu luyện của người trong hoàng thất đều không phải thứ mà người khác có thể so sánh được.
Chứ đừng nói tới tam công chúa loại thiên tài trăm năm hiếm thấy này.
Tuổi còn nhỏ đã là nhất phẩm đỉnh phong, cũng chỉ có hoàng thất mới có được khí khái như vậy.
Thế lực khác đều sẽ không dồn nhiều tài nguyên như vậy lên trên người một người, quá lãng phí.
“Nàng chạy tới Giang châu làm gì?”
Đại nhân vật này thân phận tôn quý, thực lực lại mạnh, đột nhiên chạy đến địa bàn nhà mình, nhất định không có chuyện gì tốt.
Lâm Hữu Lượng là gia chủ, cho dù không tình nguyện thì cũng chỉ có thể ra mặt tiếp đãi.
Hơn nữa còn phải gióng trống khua chiêng, tuyệt đối không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa.
Cho dù nói như thế nào, đó vẫn là một vị công chúa.
Thêm nữa, từ trước đến nay vị tam công chúa này đều có hành vi độc lạ, nghe nói nàng từng vì bản thân không được leo lên Hồng Nhan bảng mà phẫn nộ xông vào Hồng Lâu, cưỡng ép chủ nhân Hồng Lâu xếp tên nàng vào trong Hồng Nhan bảng.
Có thể thấy được nàng tùy hứng biết bao nhiêu.
“Tử Hoa đâu?”
Lâm Hữu Lượng hỏi về trưởng tử của mình.
Một người có dáng dấp quản gia đáp: “Dường như bên chỗ tiền trang xảy ra chút phiền toái, đại công tử dẫn người đi xử lý.”
“Phái người đi gọi hắn về.”
Khi Lâm Hữu Lượng dẫn dắt người của Lâm gia đến nghênh đón ngoài cửa lớn đã gặp được vị tam công chúa trong truyền thuyết kia, người đi bên cạnh chỉ có một thái giám.
“Bái kiến tam công chúa.” Lâm Hữu Lượng dẫn theo mọi người định hành lễ.
“Được rồi.”
Triệu Vũ không kiên nhẫn: “Hôm nay ta lấy thân phận Triệu Vũ đến đây, không cần những nghi thức xã giao này.”
Thái độ của Lâm Hữu Lượng vẫn cung kính: “Không biết Triệu cô nương đến hàn xá có gì chỉ giáo?”
Triệu Vũ đang định nói chuyện, đột nhiên có một con khoái mã chạy như bay đến, chen ngang qua.
Kỵ sĩ trên ngựa vừa phun ra máu vừa nói: “Không ổn rồi, đại công tử gặp nạn…” Nói xong, người trên ngựa đã ngã xuống dưới đất, tắt thở.
Biến cố bất ngờ phát sinh lại khiến Triệu Vũ lên tinh thần.
Loại người càng già càng lão luyện như Lâm Hữu Lượng này, nàng đã thấy nhiều rồi, cho dù nàng đề nghị muốn thỉnh giáo kiến thức võ công Lâm gia, cuối cùng hắn sẽ chỉ phái một người giả vờ giả vịt khoa tay múa chân hai cái, sau đó nhận thua, vốn không thể học hỏi được tuyệt học chân chính.
Nàng cũng không tiện bắt nạt người quá mức, trước khi đi phụ hoàng nàng đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được lấy thế chèn ép người, trêu chọc người trong sáu môn phái và chín danh gia vọng tộc.
Cho nên, nàng vốn hơi thiếu hứng thú, hiện giờ đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, lập tức hào hứng lên.
Không biết là ai dám ra tay với đại công tử Lâm gia.
Đương nhiên không có chuyện Lâm gia chịu để yên, lần này nói không chừng thật sự có thể mở mang kiến thức về tuyệt học của Lâm gia.
Vậy thì hay rồi.
…
Lâm Hữu Lượng vừa sợ vừa giận, khi tiếp đãi tam công chúa lại xảy ra chuyện như vậy, hắn cảm thấy trên mặt bị người tát cho một phát, đau đến bỏng rát.
Là ai dám ra tay với nhi tử hắn?
Giang châu thành là đại bản doanh của Lâm gia, Lâm thị tiền trang cũng là tiền trang cường thế nhất Giang châu.
Hễ là buôn bán trong khu vực Giang châu, bình thường gửi tiền ở Lâm thị tiền trang cũng hoàn toàn là vì nể mặt mũi Lâm gia.
Cho nên ở Giang châu thành, thoạt nhìn Lâm thị tiền trang còn náo nhiệt hơn Tứ Hải tiền trang nhiều.
Tiền trang cũng là mối làm ăn kiếm tiền nhất Lâm gia, hiện giờ đã giao vào trên tay đại công tử Lâm Tử Hoa, tỏ rõ đã được khâm định làm gia chủ đời tiếp theo của Lâm gia.
Ngay vào nửa canh giờ trước, Lâm Tử Hoa đột nhiên nhận được tin tức, nói có người đến Lâm thị tiền trang gây chuyện, cầm một tờ phiếu nợ năm trăm vạn lượng đòi tiền trang trả tiền.
Mà người ký tên trên giấy nợ chính là Lâm Tử Hoa hắn.
Lâm Tử Hoa giận quá thành cười, lừa đảo dám gõ đến trên đầu Lâm gia hắn, thật sự không biết sống chết.
Vì thế hắn mang theo đủ nhân thủ, hùng hổ lao thẳng đến tiền trang.
Tiền trang là túi tiền của Lâm gia, xảy ra chuyện như vậy, nếu không lấy thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai giải quyết hết sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của tiền trang.
Cho nên, hắn nhất định phải ra mặt bằng tốc độ nhanh nhất, giải quyết việc này.
“Lâm huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.”
Khi Lâm Tử Hoa dẫn người đến tiền trang, nhìn thấy tên nam tử trong hành lang, còn có giọng nói quen thuộc kia, trong lúc nhất thời cả kinh đến mất hồn mất vía.
Không phải hắn đang ở Tĩnh châu sao?
Suy nghĩ này mới chỉ chỉ lóe lên trong đầu hắn, hắn lựa chọn chạy trốn trước.
Người tới gây chuyện chính là Cố Dương!
Kẻ này đã là đệ nhất Nhất Phẩm bảng rồi, đừng nói là hắn, kể cả phụ thân hắn tới đây cũng không phải là đối thủ.
Trốn, còn có một đường sống!
Rầm rầm rầm…
Đám thuộc hạ bên người Lâm Tử Hoa bị đánh bay tới tấp, thậm chí hắn còn không thấy rõ được đối phương ra tay như thế nào. Sau một khắc, hắn cảm thấy hoa mắt, Cố Dương đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Giờ phút này, hắn tuyệt vọng rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười kia, hắn thậm chí còn không có cả dũng khí ra tay.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Trong nháy mắt ngắn ngủi này, Lâm Tử Hoa nhớ tới chuyện cũ trước đó, như thế nào đều không tài nào hiểu nổi, chỉ trong thời gian mấy tháng, tại sao sự việc sẽ phát triển thành tình trạng như vậy chứ?
Lúc ấy, hắn phát hiện ra bí mật của Cố Dương, cho nên phái một cường giả nhị phẩm, định bắt sống, kết quả bị giết ngược.
Về sau phụ thân hắn lại phái cường giả nhất phẩm, nhưng mấy lần ám sát đều không công mà lui.
Lâm Tử Hoa tự nhận mình xử lý không hề xảy ra bất cứ vấn đề gì, cho dù là phụ thân hắn biết được cũng phải khen một câu xử lý quả quyết.
Kết quả không đến mấy tháng, tin tức không ngừng truyền đến, Cố Dương dùng tu vi nhị phẩm chém nhất phẩm.
Sau đó không lâu, hắn lại đột phá nhất phẩm, leo lên đệ nhất Tiềm Long bảng.
Không bao lâu sau, hắn đánh bại Dịch Nhất đệ nhất Thiên Kiêu bảng.
Tiếp nữa, hắn lại đột nhiên leo lên Nhất Phẩm bảng.
Đến nửa tháng trước, hắn còn nhảy lên đệ nhất Nhất Phẩm bảng.
Đây con mẹ nó giống như đang nằm mơ vậy.