Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 175 - Chương 175: Chiến Kim Thân

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 175: Chiến Kim Thân

Bên ngoài Giang châu thành, trên một đỉnh núi, Vũ Nhị đang ngồi trên một tảng đá, tay cầm một con gà quay, cắn một miếng thật to.

Sau khi gặm hết thịt thì tùy tiện ném xương gà đi.

Một bóng đen từ trên trời đáp xuống.

Người chưa tới mà giọng đã tới.

“Người nào đang đùa giỡn với Tào mỗ thế?”

Bóng dáng đáp xuống đó là một nam tử cao lớn mặc áo choàng đen, mũi ưng, đôi mắt sáng rực, khi nhìn rõ người đó là ai thì ánh mắt đột nhiên thay đổi, hắn nói: “Vũ tiền bối?”

Vũ Nhị ném bộ xương gà trong tay sang một bên, lau tay lên người rồi xoay người nói: “Cũng làm khó ngươi còn nhớ được lão phu.”

Sau khi nam tử nhìn rõ diện mạo, cúi người hành lễ: “n huệ tiền bối chỉ điểm năm đó, Tào mỗ vẫn luôn ghi nhớ.”

Vũ Nhị cười nói: “Chuyện đã nhiều năm như vậy, còn nhớ được cũng khó cho ngươi.”

“Nghe nói tiền bối bị Hồng Nguyệt Đại Thánh của Tam Thánh môn bắt. Không ngờ tiền bối lại có thể nhặt lại mạng trong tay vị đại thánh thủ ấy.”

Vũ Nhị nghe đến bốn chữ “Hồng Nguyệt Đại Thánh” thì mặt co quắp, cười khan: “Lão phu mạng lớn, rồi sẽ có ngày, ta nhất định sẽ tìm yêu phụ kia tính sổ.”

Nam tử hỏi: “Tiền bối đặc biệt đợi ta ở đây à?”

“Đúng vậy.”

“Vì Cố Dương?”

“Hắn và Linh Linh lưỡng tình tương duyệt, lão phu thật sự không muốn hậu duệ duy nhất này còn trẻ đã thành góa phụ.”

Nam tử cười ha hả, nói: “Thật là trùng hợp, nữ nhi ta - Y Y cũng tình thâm ý trọng với hắn, không phải hắn thì sẽ không gả, thành ra nhung nhớ mang bệnh. Lần này Tào mỗ đến là muốn trói hắn dẫn về gặp nữ nhi.”

Vũ Nhị bật cười ha hả: “Tuy rằng lão phu đã già nhưng mắt chưa mờ, ngươi đang âm mưu gì ta cũng có thể đoán được một phần, không cần dùng mấy chuyện này lấy lệ.”

Nụ cười trên mặt nam tử tắt dần, nói: “Tiền bối đã đoán được rồi, đương nhiên cũng hiểu đây là chuyện quan trọng, tuyệt đối không thể thương lượng.”

Vũ Nhị nói: “Nếu lão phu không nghe nhầm, ngươi còn thiếu một chút thời cơ, sao không đợi mấy tháng, đến lúc đó Cố Dương đã bước vào Thần Thông cảnh, lão phu sẽ đích thân đưa hắn đến Tào gia.”

“Vậy thì Tào mỗ sẽ ở nhà đợi tiền bối.”

Nam tử không nhiều lời nữa, bay vút lên, trong nháy mắt đã biến mất nơi chân trời.

Vũ Nhị vẫn đứng ở nơi đó, không khỏi mắng: “Tiểu tử thối này, nữ nhân nào cũng dám trêu ghẹo, sớm muộn gì cũng có ngày toi đời vì nữ nhân.”

Mắng thì mắng như thế nhưng hắn vẫn nhìn về phía Giang châu thành, tránh cho tiểu tử thối đó bị Kim Thân cảnh đánh, lãng phí tâm huyết của mình vô ích.

Bên kia, nam tử áo đen đang bay trên không, nhưng trong lòng lại vô cùng nghi hoặc: “Sao hắn có thể giấu được Hồng Lâu?”

Vũ Thắng Thiên được liệt vào Tông Sư bảng. Mười tám năm trước, tên của hắn đã biến mất khỏi Tông Sư bảng, người đời đều cho rằng hắn đã ngã xuống. Ai mà ngờ, hôm nay người được cho là đã chết này lại xuất hiện trước mặt hắn.

Nghĩ đến trạng thái của Vũ Thắng Thiên lúc này, trong lòng hắn đã có suy đoán: “Xác chết di động sao?”

Hắn đột nhiên đổi ý, không phải vì sợ đối phương, lý do duy nhất là bởi vì Vũ Thắng Thiên đã có thể nhặt được mạng từ tay của Hồng Nguyệt Đại Thánh.

Có lẽ, sau này hắn có thể biết được một ít nội tình của Hồng Nguyệt Đại Thánh từ Vũ Thắng Thiên.

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được sờ lên lồng ngực, hắn có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng kỳ lạ ẩn sâu trong đó, đó là thanh gươm sắc bén treo trên đầu mỗi người Tào gia.

“Tam Thánh môn!”

Hắn thầm niệm cái tên đó, đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh đến thấu xương.

......

Trong Giang châu thành.

Trong một tiền trang, Lâm Diệc Mặc nhìn người thanh niên không biết trời cao đất dày này, cuối cùng trong lòng cũng nổi sát ý.

Hắn có ý tốt khuyên bảo, thế mà tiểu tử này lại không biết tốt xấu.

Hắn chính là Thần Thông cảnh cao cao tại thượng, đã thoát khỏi phàm trần, nếu ở thời xưa đã tính là tu sĩ, bước lên con đường trường sinh.

Nếu là nhất phẩm khác mà dám có chút bất kính là đã bị tát chết từ lâu rồi.

Hắn vẫn luôn rất kiềm chế là do kiêng dè lai lịch bối cảnh của tiểu tử này.

Thế nhưng tiểu tử này lại hung hăng như thế, thật không xem hắn ra gì.

Kiên nhẫn của hắn cuối cùng đã bị mài mòn hết rồi.

Lâm Diệc Mặc lạnh lùng nói: “Không biết trời cao đất dày.”

Ầm!

Một thanh kiếm bay ra từ ống tay áo rộng thùng thình của hắn, chấn động dữ dội, hóa thành nhiều điểm sáng nhỏ rồi bao phủ Cố Dương ở phía đối diện vào bên trong.

......

“Là ‘Ngân Hà Kiếm Pháp’!”

Tam công chúa Triệu Vũ đứng bên cạnh hai mắt phát sáng, đây là thứ chân truyền của Lâm gia, không ngờ cường giả Kim Thân cảnh của Lâm gia ở Giang châu lại có thể biết được.

Lão giả bên cạnh nàng lặng lẽ tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt nàng, hai tay thủ sẵn trong tay áo, nhìn chằm chằm hai người trong sân.

Về phần Lâm Hữu Lượng và người của Lâm gia đã lui hết ra ngoài vì sợ bị liên lụy.

......

Cố Dương tức khắc cảm thấy bị một kiếm ý khóa chặt, trong vùng tinh không trước mặt, hắn không thể phân biệt được ngôi sao nào là kiếm ý thật của đối phương.

“Kiếm pháp hay!”

Đây mới là Thần Thông cảnh, như Lôi Hạo thì chẳng xứng xách giày cho hắn.

Người trước mặt cho hắn cảm giác áp bách còn mạnh hơn cả vị Thần Thông cảnh trong Thẩm gia.

Cố Dương rút Phượng Vũ đao, đứng yên tại chỗ.

“Thức thứ chín Diệt Thần Cửu Thức - Tiệt Đao thức.”

Dưới kiếm ý kinh người của đối phương, hắn như một tảng đá, cho dù bị người này cọ rửa đánh tan vẫn đứng vững.

Tam công chúa Triệu Vũ nhìn thấy hai người rơi vào thế giằng co, khó có thể tin: “Sao hắn có thể chống chọi Thần Thông cảnh được chứ?”

Nàng tuyệt đối tự tin về thực lực của bản thân, trong mắt nàng, những người trong Nhất Phẩm bảng kia cũng chỉ tu luyện lâu hơn nàng mà thôi, bộ xương sắp xuống mộ thì có gì đáng sợ.

Ngay cả Tĩnh Hải vương đứng đầu Nhất Phẩm bảng trước đây nàng cũng không thèm coi trọng.

Người duy nhất nàng để mắt đến chính là Cố Dương gần đây vừa ngang trời xuất thế.

Nguyên nhân rất đơn giản, người này tuổi xấp xỉ nàng, cũng chỉ có người như vậy mới có thể là đối thủ của nàng.

Lần này nàng rời khỏi Thần Đô là vì muốn tìm Cố Dương phân cao thấp.

Thế nhưng, cho dù tam công chúa có tự tin vào thực lực của mình đến đâu, cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình có thể địch nổi một cường giả Kim Thân cảnh.

Bình Luận (0)
Comment