Cố Dương nói chuyện hơi khiêu khích, hắn đã đại khái biết rõ tính cách của vị trưởng công chúa này, đoán chừng thích như vậy.
“Ha ha ha…”
Trưởng công chúa đột nhiên thoải mái cười ha hả, cười đến hơi phô trương, với thân phận của nàng thì có thể nói là có phần mất thể thống, nhưng mà lại khiến cho nàng dựa vào đó mà thêm vài phần quyến rũ.
“Nam nhân muốn làm khách quý của bổn cung có rất nhiều, nhưng dám ngay mặt bổn cung mà nói ra như vậy, ngươi vẫn là người đầu tiên.”
Ta thật sự không có ý này!
Cố Dương nghe được lời của nàng, đầy trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Phải nói nàng tự cảm thấy bản thân quá tốt hay là vì câu nói kia của mình khiến cho nàng hiểu lầm rồi đây?
Không đến mức đó chứ.
Đây không phải trả giá mặc cả bình thường sao?
“Đáng tiếc, ngươi quá yếu. Muốn làm nam nhân của bổn cung, ít nhất phải là Pháp Lực cảnh, chờ đến khi nào ngươi trở thành Đao Thần thì lại đến tìm bổn cung.”
Cố Dương vốn định làm sáng tỏ một chút, nhưng nhìn nụ cười trên mặt nàng, lập tức nuốt lời giải thích vào lòng.
Lúc này nếu như hắn nói mình không có ý tứ kia, hắn hoài nghi nàng sẽ thẹn quá thành giận, chém chết mình ngay tại chỗ mất.
Trưởng công chúa nói xong bèn phi thân lên, trong chớp mắt trở lại trên bờ, quay đầu mỉm cười với hắn rồi chui vào trong xe ngựa.
…
“Nên nói gì đây, trách nữ nhân của thế giới này quá đơn thuần sao?”
Cố Dương thầm cảm thán, tạo hiểu lầm như vậy, hắn cảm thấy nhất định phải cẩn thận ngẫm lại bản thân.
Nói cho cùng, nơi đây rất tương tự với thời kỳ cổ đại trên trái đất, bầu không khí bảo thủ, phong kiến lễ giáo thịnh hành, nữ nhân thế giới này, cho dù là võ giả đều rất khó mà không bị giá trị quan này ảnh hưởng đến.
Hắn đột nhiên ý thức được, đám người Tô Thanh Chỉ, Lăng Linh, Từ Nhược Mai, Sở Tích Nguyệt, Bùi Thiến Lan, có thể chính bởi vì lúc bình thường mình không cẩn thận ám chỉ các nàng, cho nên dẫn đến việc các nàng nghĩ lầm rằng mình có ý tứ với các nàng rồi không…
Lần này, chuyện trước đó vẫn luôn hoài nghi cuối cùng lập tức sáng tỏ thông suốt.
Anh tuấn lại tiêu sái, kỳ tài tuyệt thế võ công cao cường giống như hắn, một khi khiến một nữ nhân nào đó hiểu lầm rằng hắn có ý tứ với nàng, động lòng cũng không kỳ lạ.
Nếu trách chỉ đổ thừa do mị lực của hắn quá lớn.
Cố Dương chấn kinh: “Hóa ra nam nhân xấu lại là chính ta?”
Không được, về sau nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đặc biệt là ở trước mặt nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Hắn âm thầm khuyên bảo chính mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy không có ai lại xuất hiện nữa nên đi tới trước một cửa phòng cách đó không xa, gõ cửa: “Cao tiền bối, Thiên Tứ, mở cửa đi.”
Cố Dương đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của hai người này, ở cùng trên một con thuyền, còn luôn thì thầm, muốn không phát hiện ra cũng khó khăn.
Có thể gặp được bọn họ ở đây, coi như là duyên phận.
Cửa kẹt một tiếng mở ra, Phùng Thiên Tứ tỏ vẻ kích động: “Cố đại ca, không ngờ rằng có thể gặp được ngươi ở đây.”
Cố Dương thấy hắn đã đột phá đến tam phẩm, trong lòng hơi vui mừng, tiểu tử này xem như là nửa đệ tử của hắn, nên khen ngợi: “Không tệ, tam phẩm.”
“So sánh với Cố đại ca, chút tiến bộ ấy của tiểu đệ có thể coi là gì chứ.”
Cố Dương nhìn về phía người nằm bên trong, một nam một nữ, nam chừng ba mươi tuổi, nữ mười bốn mười lăm tuổi, đều đang rơi vào trong hôn mê, hỏi: “Hai người này là ai?”
Cao Phàm ở bên cạnh đáp lại: “Con gái của Hạ Hầu Thư Văn, Quách Thái Bình đã cướp từ điển kim văn do Hạ Hầu Thư Văn viết, sau khi thành công lại muốn giết người diệt khẩu, tiểu tử ngốc này gặp chuyện bất bình, cứu bọn họ.”
Cố Dương ngạc nhiên nói: “Từ điển kim văn?”
Cao Phàm nói: “Hạ Hầu gia đã từng là một thế gia hiển hách một thời, đời đời đều nghiên cứu kim văn Hạ triều, viết một quyển từ điển kim văn, là đồ gia truyền của Hạ Hầu gia. Cuối cùng lại vì vậy mà đưa tới họa diệt môn.”
Đây quả thật là buồn ngủ đưa gối đầu tới.
Cố Dương đang nghĩ làm thế nào để tránh những người ở Thần Đô kia, phiên dịch kim văn trên bản đồ kho báu ra thì lại đưa tới cho hắn hai chuyên gia trong phương diện này.
Hắn hỏi: “Nếu bọn họ là tử nữ của Hạ Hầu Thư Văn, vậy chắc chắn cũng biết kim văn chứ?”
“Hạ Hầu Thư Văn đã từng nói rằng nữ nhi của hắn là thiên tài ở phương diện này, có trình độ cực sâu trên phương diện kim văn.”
Cố Dương nhìn về phía thiếu nữ kia, thấy nàng chỉ bị bế khí thôi, cho nên cách khoảng không truyền một ít chân khí qua.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh, trong y phục của thiếu nữ có thứ gì đó bay lên.
Món đồ này nhanh chóng bay ra khỏi cổ áo. Đó là à một khối ngọc trắng hình trụ, lớn chừng ngón tay cái, được buộc lại bằng một sợi dây vàng, đeo trên cổ thiếu nữ.
Khối ngọc trắng này tản mát ra hào quang màu tím, trong hào quang lại chiếu ra mấy hàng văn tự phức tạp, nhìn giống như kim văn.
Chuyện gì thế này?
Cố Dương cảm thấy kỳ lạ, thu hồi chân khí. Ngay lập tức, văn tự trên ngọc trắng biến mất, hào quang tiêu tán, ngọc trắng lại rơi xuống.
Hắn lại một lần nữa truyền chân khí qua, ngọc trắng lại một lần nữa lơ lửng, xuất hiện văn tự.
Lúc này, thiếu nữ nằm ở đó kêu lên một tiếng, dần dần tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, đôi mắt đã trợn to đến cực hạn, trên mặt là vẻ khó tin.
Cố Dương cảm thấy khối ngọc trắng kia nhất định có gì cổ quái, tay khẽ vẫy, sợi tơ vàng đứt, ngọc trắng tự động bay vào trong lòng bàn tay hắn.
Cao Phàm và Phùng Thiên Tứ ở bên cạnh đều cảm thấy kinh ngạc.
“Sư phụ, khối ngọc kia giống như có thể phát sinh phản ứng với chân khí của Cố đại ca, chuyện này là sao?”
Cao Phàm như nghĩ tới điều gì, chân mày hơi nhíu lại, nói: “Chuyện này phải hỏi nàng.”
Nàng trong miệng hắn chính là thiếu nữ Hạ Hầu gia kia.
Lúc này thiếu nữ mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ cực độ, thất thanh nói: “Trả lại cho ta…”
Nhưng thân thể như lại bị một sức mạnh vô hình giam cầm ở nguyên chỗ đó, không cách nào nhúc nhích.
Cố Dương nói: “Ta thấy vật này có duyên với ta.”
Thiếu nữ theo bản năng vốn định phản bác, nhưng nhìn thấy khi ở trong tay hắn, khối ngọc trắng kia sáng lên ánh sáng màu tím, hiện ra một đám văn tự, lập tức bị nghẹn họng tại đó, không nói ra được nữa.