Hắn cũng hiểu rõ vì sao rõ ràng Vũ Nhị và Lăng Linh là huyết mạch dòng chính của Vũ gia, nhưng đều không tu luyện công pháp gia truyền.
Một người tự sáng tạo ra Thiên Vấn Cửu Đao, một người đổi sang tu Dương Cực Chân Cương của Đạo môn.
Chắc hẳn đều là để thoát khỏi sự khống chế của kẻ kia ở Xích Minh thiên, nghĩ như vậy, chỉ sợ chuyện Vũ gia diệt môn không đơn giản.
Cố Dương thầm nghĩ, động tác cũng không chậm chạp, sử dụng Ngự Không Thần Thông, dùng tốc độ cực nhanh bay lên trên đỉnh núi, cuối cùng thấy rõ dáng vẻ của hồn yêu kia.
Thoạt nhìn nó vẫn giữ lại được cơ thể, nhưng sức mạnh sử dụng lại không phải là chân nguyên, mà là một loại lửa màu xám trắng, mang lại cho người ta cảm giác ô uế sa đọa đầy nguy hiểm.
Thoạt nhìn năng lượng trong cơ thể nó còn lớn mạnh hơn vị Kim Thân nhị trọng bên cạnh Quách Thái Bình kia nhiều.
Hơn nữa, dường như ngọn lửa xám trắng mà nó sử dụng khắc chế sít sao chân nguyên của võ giả.
Tô nhị tiểu thư thấp hơn nó một cảnh giới, chân nguyên kém hơn mười lần có dư, hoàn toàn bị áp đảo, dù có tiếp tục đánh, cũng chắc chắn thất bại.
Cố Dương không nói hai lời, rút Phượng Vũ đao ra chém xuống.
Thiên Hỏa Phần Diệt!
“Xong rồi!”
Một chiêu Lôi Đình Tru Diệt của Tô Ngưng Yên bị hồn yêu kia dễ dàng ngăn lại, trái tim không khỏi chùng xuống, biết chắc chắn không qua nổi cửa này.
Chênh lệch quá xa, thực lực của hồn yêu Kim Thân nhị trọng vượt xa tưởng tượng của nàng.
“Lần này đúng là mất cả chì lẫn chài, tổn thất quá lớn.”
Nàng không nhịn được cười khổ, biết chuyện không thể làm, muốn thi triển thủ pháp, rời khỏi Trấn Yêu tháp này.
Đúng lúc này, một luồng khí tức quen thuộc mà mạnh mẽ đang nhanh chóng đến gần.
“Là hắn?”
“Sao có thể như vậy được?”
Tô Ngưng Yên giật mình, rõ ràng khí tức kia là Thần Thông cảnh!
Nàng chợt quay đầu, quả nhiên là Cố Dương, khí tức viên mãn, chính là Thần Thông cảnh.
Trong lòng nàng dấy lên sóng to gió lớn.
Vừa rồi, rõ ràng hắn còn không phải là Thần Thông cảnh.
Chưa đến nửa canh giờ mà hắn đã đột phá rồi sao?
Thiên Hỏa Phần Diệt!
Dường như trước mắt Tô Ngưng Yên xuất hiện một mặt trời nóng rực, chói lọi khiến nàng gần như không mở được mắt, nhiệt độ cao khủng khiếp khiến lông tóc của nàng bị nướng xoăn tít, tỏa ra mùi cháy khét.
“Đây là Kim Thân nhất trọng sao?”
Trong lòng nàng kinh ngạc khôn xiết.
Một thức được Cố Dương thi triển này cho ra uy lực quả thật không thể đánh đồng.
Dường như hồn yêu Kim Thân cảnh nhị trọng kia cảm nhận được nguy hiểm, ngọn lửa màu xám nhạt trên người bùng lên mạnh mẽ.
Ngay sau đó, ầm!
Thiên hỏa buông xuống, trong nháy mắt bao phủ hồn yêu Kim Thân cảnh nhị trọng kia.
Ngọn lửa màu xám trắng giống như gặp phải khắc tinh, vừa chạm vào thiên hỏa màu đỏ thẫm đã lặng yên không một tiếng động bị chôn vùi.
Khi ngọn lửa tản đi, tất cả đều khôi phục như thường, hồn yêu kia cũng biến mất không còn thấy bóng dáng.
Sau một chiêu, tan thành mây khói!
“Sao có thể như vậy được?”
Đồng tử Tô Ngưng Yên co rụt lại, lần thứ ba bị chấn động.
Đây chính là hồn yêu có thực lực tương đương với cảnh giới Kim Thân nhị trọng, sao dễ dàng bị tiêu diệt như vậy được?
Đến Thần Thông cảnh là không tầm thường rồi, công pháp mỗi người tu luyện đều không kém, cho dù là tâm tính hay ngộ tính thì đều là đỉnh phong đương thời, trong cùng cảnh giới cũng không chênh lệch quá nhiều, sẽ không giống như khi nhất phẩm, một cảnh giới còn phân ra năm cấp bậc thực lực.
Cùng là Kim Thân nhất trọng, cho dù đã bước vào cảnh giới mấy chục năm đối mặt với người vừa đột phá, muốn dễ dàng đánh bại, một đòn giết chết là cực kỳ khó.
Còn nếu như cách biệt một cảnh giới, chênh lệch thực lực sẽ rất rõ ràng.
Muốn vượt cấp khiêu chiến, trừ khi cầm trong tay một món thần binh tuyệt thế.
Loại đồ có cấp bậc kia, toàn bộ Đại Chu cũng chỉ có mười mấy món mà thôi, gần như đều nằm trong tay cường giả Pháp Lực cảnh.
Ban đầu Phượng Vũ đao trong tay Cố Dương cũng là một món thần binh tuyệt thế, nhưng mà bị phong ấn, giờ chẳng khác gì một thanh sắt bình thường, không giúp ích gì cho thực lực của hắn.
Hắn vừa đột phá đến Thần Thông cảnh đã một đao chém một con hồn yêu Kim Thân cảnh nhị trọng tan thành mây khói.
Điều này đã vượt xa hiểu biết của nàng.
“Không đúng, chân nguyên của hắn… có một chút đặc tính của Pháp Lực!”
Dù gì thì Tô Ngưng Yên cũng là người có kiến thức hơn người, rất nhanh đã phát hiện ra mấu chốt trong đó, trong lòng run sợ.
Pháp lực và chân nguyên có bản chất khác nhau.
Đến Pháp Lực cảnh là có thể kêu mưa gọi gió, nắm giữ uy lực gần như có thể dời núi lấp biển, đây mới là người trong chốn thần tiên thật sự.
Nhưng ở Kim Thân cảnh đã khiến chân nguyên sở hữu một số đặc tính của Pháp Lực!
Chỉ có công pháp chân truyền của môn phái lớn thời kỳ Thượng Cổ mới có thể làm được.
Không ngờ môn công pháp kia là loại công pháp cấp bậc này.
Một đao của Cố Dương giải quyết con hồn yêu kia xong, sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ, trước mắt hắn chợt nhảy ra một dòng nhắc nhở, điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn vốn cho là phải tìm một loại linh thạch ẩn chứa linh lực nào đó.
Không ngờ xử lý một con hồn yêu là có thể giành phần được năng lượng có thể dùng để tiến hành một lần mô phỏng.
Không đúng, hẳn phải là hồn yêu Thần Thông cảnh!
Trong lòng Cố Dương nhanh chóng tính toán một lần, nơi này là tầng thứ tư, bên trên còn năm tầng, ít nhất có thể lấy được năm điểm năng lượng nữa.
Trong lòng hắn mừng rỡ không thôi, Trấn Yêu tháp này đúng là phong thủy bảo địa của hắn!
Hắn không kịp chờ đợi mà đi vào giữa trận pháp thông lên tầng tiếp theo kia, quay đầu nói với nữ nhân kia: “Đi thôi, còn chần chừ gì nữa?”
Lúc này Tô Ngưng Yên mới tỉnh táo lại, vẻ mặt phức tạp đi theo sau.
Đến tầng thứ năm, Tô Ngưng Yên muốn lên tiếng, Cố Dương đã vèo một cái, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía ngọn núi cách đó không xa.
Nàng chỉ có thể nuốt lời đã đến khóe miệng trở về, cũng không theo sau, mà lấy một mũi kiếm dài một tấc từ trong ngực ra, đặt trong lòng bàn tay.
Sau đó, nàng nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận một lát, sau đó Tô Ngưng Yên hơi thất vọng thu lại đồ vật: “Không ở tầng này.”