Trên đó còn có một người khóa một áo choàng màu đen, làn da trắng bệch, quầng thâm dưới mắt rất dày, gầy giống như da bọc xương, trông vô cùng xấu xí.
Người này nhìn Cố Dương, trong ánh mắt phát ra ánh sáng xanh, giống như đang nhìn một trân bảo hiếm có, trên gương mặt trắng bệch hiện lên một ít huyết sắc, hưng phấn nói: “Thân thể Tiên Thiên! Lần này nhặt được bảo bối rồi, không uổng công ta canh chừng ngoài Thần Đô vài năm, khà khà khà...”
“Thân thể Tiên Thiên?”
Các Thần Thông cảnh ở đây đều chưa từng nghe nói tới cái tên này, nhưng mà có thể khiến cho đệ tử của U Minh tông thất thố như thế, nhất định vô cùng quý giá.
Chẳng lẽ đây là bí mật tu hành nhanh như vậy của Cố Dương?
Trong đám người, chỉ có Diệp Lăng Ba khi nghe thấy bốn chữ như thế thì tỏ vẻ chấn động.
Nàng kéo ống tay áo của sư trưởng đứng trước mặt, nhỏ giọng nói: “Lão sư, cầu xin ngươi cứu hắn!”
Giáo thụ Văn viện đứng phía trước kia quay đầu lại nhìn nàng, giận dữ nói: “Đệ tử U Minh tông kia là Kim Thân nhị trọng, cộng thêm bốn sát thi Kim Thân nhất trọng nữa, ta cũng không phải là đối thủ.”
Giáo thụ này chẳng qua mới chỉ là Kim Thân nhất trọng mà thôi.
Văn viện cũng không phải không có nhân vật cảnh giới rất cao, nhưng mà tất cả đều tới quốc trượng phủ, chuẩn bị nghĩ cách cứu phó viện trưởng.
Cường giả Pháp Lực cảnh tiến vào trong bí cảnh rồi bị nhốt ở trong đó là phó viện trưởng của Văn viện.
Diệp Lăng Ba nghe vậy, trái tim không khỏi chùng xuống.
Giáo thụ kia an ủi nói: “Nhưng mà ngươi không cần lo lắng, sẽ có người ra tay.”
Diệp Lăng Ba không hiểu được, những năm này nàng vẫn một lòng tu luyện, không để ý đến chuyện bên ngoài, cũng gần như chỉ nghe nói đến cái tên Cố Dương này thôi.
Nhưng mà nàng tin tưởng phán đoán của lão sư.
Ngụ ý của giáo thụ Văn viện chính là Cố Thanh Xuyên, trong số những người ở đây, chỉ có hắn có tu vi cao nhất.
Bảo đao gia truyền của Cố gia đang ở trong tay Cố Dương.
Lấy phong cách hành sự của Cố gia, đương nhiên không thể nào không ép buộc đòi về.
Như vậy lúc này chính là thời cơ tốt nhất, chỉ cần cứu được Cố Dương một mạng, lo gì hắn không trả bảo đao về.
Cố Thanh Xuyên ôm tâm tư như thế, hắn đang chờ, chờ một thời cơ tốt nhất để ra tay.
Sau tổ tiên, hắn là nhân vật xuất chúng nhất Cố gia, Kim Thân tam trọng, cách Pháp Lực cảnh chỉ có một bước ngắn.
Từ sau khi biết được tung tích của Phượng Vũ đao, bảo đao gia truyền đã bị đánh cắp từ một trăm năm trước, Cố gia đã bàn luận vài lần, nội dung chính là đoạt lại Phượng Vũ đao như thế nào.
Đến giờ vẫn không có kết quả.
Việc này cực kỳ khó giải quyết, lai lịch của Cố Dương không rõ, nếu kết thù với hắn, rất có thể sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Cố gia.
Cứng rắn không được, vậy chỉ có thể mềm dẻo.
Hiện giờ chính là cơ hội ngàn năm có một.
Cố Thanh Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
“Ánh mắt không tệ.”
Cố Dương khá ngạc nhiên, cho đến nay, đây là lần đầu tiên có người nhìn ra được hắn có thân thể Tiên Thiên.
Ngay cả hai lão giả thần bí là Vũ Nhị và Cao Phàm cũng không nhìn ra được.
Quả nhiên U Minh tông này không đơn giản.
Nhưng mà ánh mắt của đối phương khiến da đầu hắn run lên.
Con mẹ nó, đây không phải là một tên biến thái đấy chứ.
Cả người Cố Dương không được tự nhiên, rút Phượng Vũ đao ra, một ánh lửa đỏ thẫm phóng lên cao, nháy mắt phá tan sương mù đen đang tràn ngập bốn phía.
“Thần Thông?”
Cố Vân Phi cảm nhận được khí thế vô cùng cường đại này, giật nảy mình.
Trước đó không lâu, rõ ràng hắn còn chưa tới Thần Thông.
Đi vào Trấn Yêu tháp một chuyến, sau khi đi ra đã thành Thần Thông rồi?
Cố Vân Phi không biết nên nói gì cho phải, Thần Thông giống như lạch trời đối với một số người, nhưng lại giống như không hề tồn tại, nói đột phá là đột phá, đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, Cố Dương mới hai mươi hai tuổi.
Thần Thông cảnh hai mươi hai tuổi!
Hắn khó khăn nuốt nước bọt, từ khi có bảng danh sách cho đến nay, chỉ sợ hắn là Thần Thông cảnh trẻ tuổi nhất.
Ghi chép lại trước đó là lão tổ Tần Vũ của Tần gia, hai mươi tám tuổi bước vào Thần Thông, được khen là ngàn năm có một, tư chất hạng nhất.
Hiện giờ, kỷ lục này đã được tăng lên hai mươi hai tuổi.
Cố Vân Phi nghĩ đến bản thân mình đã hai mươi bốn tuổi, cách nhất phẩm còn một khoảng, chứ đừng nói tới Thần Thông.
Các Thần Thông cảnh ở đây vừa nhìn đã nhận ra được Cố Dương là Thần Thông, giờ phút này vẫn đều cảm thấy hết hồn.
Chân nguyên hùng hậu của kẻ này hoàn toàn không giống như mới vừa đột phá, cho dù Thần Thông cảnh có thâm niên mấy chục năm cũng không bằng hắn.
“Tiểu tử này tu luyện như thế nào vậy?”
…
“Hả?”
Trong lòng Thương Khánh Lâm - đệ tử của U Minh tông mơ hồ lộ vẻ bất an, không ngờ chân nguyên của đối phương lại chặn được thi khí đi đến đâu cũng thuận lợi kia.
U Minh tông của bọn họ có thể tung hoành thiên hạ, khiến vô số Thần Thông cảnh nghe tin đã sợ mất mật, chỗ dựa vào chính là khí tức sát thi kia.
Cũng chính là sương mù màu đen đang tràn ngập bốn phía.
Loại khí tức sát thi này đặc biệt khắc thân thể, một khi bị dính vào trên da sẽ bị nhiễm bẩn, hành động bị hạn chế, cuối cùng mất đi năng lực hành động.
Vả lại, khí tức sát thi có ở mọi chỗ, chân nguyên khó mà xua tan được.
Chỉ có pháp lực của cường giả Pháp Lực cảnh mới không sợ khí tức sát thi này.
Mới vừa rồi, Thương Khánh Lâm nói nhiều như thế chính là vì kiêng kỵ con chim xanh cổ quái kia, định im hơi lặng tiếng dùng khí tức sát thi nhiễm bẩn thân thể này.
Ai biết, chân nguyên của đối phương giống như ngọn lửa vậy, dường như là khắc tinh của khí tức sát thi.
“Giết!”
Hắn thấy mưu đồ không thành, nên không nhiều lời nữa, quát một tiếng chói tai, phát động tấn công.
Bốn sát thi Kim Thân cảnh phía dưới nhất thời bắt đầu chuyển động, đồng thời lao về phía Cố Dương.
Sau khi thành sát thi, tốc độ của chúng càng giống như quỷ mị.
Nhưng có nhanh hơn nữa vẫn không nhanh bằng đao của Cố Dương.
Đao đầu tiên của “Thiên Vấn Cửu Đao”, Hỗn Độn Sơ Khai!
Một đao này chém ra từ trong tay hắn, uy lực đâu chỉ mạnh hơn gấp mười.
Sau khi hắn đến Thần Thông cảnh, cuối cùng mới phát huy ra được uy lực chân chính của môn đao pháp này.
Một đao chém ra, giống như khai thiên lập địa!
...