Giọt máu nàng hấp thu này chính là tinh huyết của thần thú Thượng Cổ bạch trạch, có công dụng thần kỳ trong việc trị liệu thương thế, cho dù bị thương nặng cỡ nào, chỉ cần còn một hơi thở thì chắc chắn có thể cứu sống.
Trên chiếc xe ngựa đang trên đường đến cửa cung, thương thế của nàng đã đỡ hơn phân nửa, chân nguyên trong cơ thể cũng khôi phục một ít.
Trưởng công chúa đến Thái Cực điện gặp hoàng huynh trước.
Bên trong Thái Cực điện.
Thái độ hoàng đế rất khác thường, hắn mặc long bào vào, ngồi trên long ỷ, một bàn tay nắm Thiên Tử kiếm do thái tổ truyền xuống, tay kia thì nâng ngọc tỷ truyền quốc, vẻ mặt uy nghiêm.
“Hoàng huynh...”
Trong nháy mắt trưởng công chúa bước vào Thái Cực điện còn tưởng rằng người mình thấy là phụ hoàng.
Trước giờ, nàng không quá quan tâm đến vị hoàng huynh yếu đuối này, nàng chỉ hận bản thân không phải nam nhi, nếu không ngôi vị hoàng đế tuyệt đối sẽ không truyền vào tay hắn.
Hiện giờ Đại Chu suy bại, lại để một nữ nhân khác họ độc tài chuyên quyền, tất cả đều là lỗi của vị hoàng huynh này.
Nói đến đây, nàng cũng có trách nhiệm.
Mấy năm nay, nàng một lòng tu luyện, không màng chuyện thế tục, đợi đến khi nàng lên Thần Thông cảnh, vừa xuất quan mới biết hoàng quyền Đại Chu bị một nữ nhân thao túng.
Nàng vừa hận rèn sắt không thành thép, vừa lập tức vùng dậy, treo cờ hiệu, bắt đầu bảo vệ quyền lực hoàng gia.
Cho đến giờ phút này, nàng gặp vị hoàng huynh vì cứu nàng mà không chút do dự mở ra đại trận kia ra.
Người khác có thể không biết, nhưng nàng lại hiểu rất rõ, đại trận một khi mở ra, khí mạch trong cung sẽ khô kiệt, không đến một trăm năm không thể khôi phục lại nổi.
Bất Lậu cảnh trấn thủ ở khí mạch cũng sẽ chết theo.
Một lần mở trận pháp sẽ tổn thất một vị cường giả Bất Lậu cảnh.
Cái giá này thật sự quá lớn.
Trưởng công chúa nhìn vị hoàng huynh ngồi trên long ỷ, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Hoàng đế thấy nàng bình an trở về, tức khắc mừng rỡ: “Ngươi không bị sao là tốt rồi.” Tiếp theo, toàn thân nhụt chí như mọi ngày, tinh thần cũng suy yếu.
Dáng vẻ vừa rồi cứ như hồi quang phản chiếu.
Một gã nội thị bên cạnh chạy nhanh đến lấy, đan dược ra cho hắn uống.
Trưởng công chúa mấp máy môi, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Hoàng huynh, bảo trọng thân thể.”
Hoàng đế ho khan vài tiếng, khoát tay nói: “Bệnh cũ, không sao cả. Ngọc Châu, sau này đừng mạo hiểm như thế nữa, mai sau mấy đứa con không nên thân của trẫm còn cần ngươi giúp đỡ.”
Trưởng công chúa thấy tình trạng của hắn đã ổn định, thở phào nhẹ nhõm, thấy lời hắn như đang bàn giao hậu sự thì nhướng mày, không muốn nghe tiếp, bèn thay đổi đề tài: “Hoàng huynh, ta có một chuyện muốn nhờ.”
“Ồ, chuyện gì, ngươi cứ việc nói.”
Hoàng đế tò mò, cho tới nay, vị muội muội này đều tâm cao khí ngạo, chưa từng cầu xin hắn chuyện gì.
“Xin hoàng huynh ban hôn cho ta.”
“Ngươi đã có người trong lòng, chuyện tốt!” Hoàng đế hưng phấn vỗ đùi, vì quá mức kích động mà lại ho khan kịch liệt.
Vất vả lắm mới thuận khí được, hắn nói: “Trẫm chuẩn.”
Trưởng công chúa còn định nói thêm nữa, đột nhiên nghe được cái gì, biến sắc, nói: “Hoàng huynh, ta còn có việc, xin cáo lui trước.”
Nói xong bèn xoay người rời đi.
Đợi nàng đi rồi, vẻ tươi cười trên mặt hoàng đế thu lại, vươn một bàn tay ra, thản nhiên nói: “Đỡ trẫm lên giường đi.”
“Vâng.”
Dưới sự nâng đỡ của nội thị, hoàng đế nằm lên giường lại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Cả tẩm cung lập tức yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
...
Trưởng công chúa ra khỏi Thái Cực điện, hùng hổ đi đến trước mặt cung nữ: “Những gì ngươi vừa nói đều là sự thật? Nàng thật sự gả muội muội cho Cố Dương?”
“Thiên chân vạn xác, đội ngũ tặng quà hẳn là đã đến Thiên Tâm võ quán.”
Cung nữ này từ nhỏ đi theo trưởng công chúa, được tín nhiệm, vừa rồi nghe được tin tức này, vội vàng dùng phương thức đặc thù bẩm báo với nàng.
Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng: “Thánh chỉ không qua tay nội các, căn bản không đáng nhắc đến.”
Nàng có tai mắt riêng trong nội các, nội dung của bất kỳ thánh chỉ nào cũng không thể che giấu được nàng.
Cái thứ gọi là thánh chỉ ban hôn còn còn chưa được sự đồng ý của nội các, thuận thế mà nói, không thể xem như thánh chỉ.
...
Lúc trưởng công chúa đuổi tới Thiên Tâm võ quán, vừa lúc tên nội thị vừa tuyên đọc ý chỉ xong, đang muốn giao thánh chỉ cho Cố Dương. Nàng quát: “Từ từ.”
Lần này, làm cho tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Ai cũng không ngờ rằng, không ngờ lại có người ngăn cản Cố Dương tiếp chỉ.
Mấy người đứng bên cạnh xem náo nhiệt nhìn qua thì thấy một nữ tử phong hoa tuyệt đại.
“Đúng là tạo nghiệp!”
Cao Phàm thấy người đến là trưởng công chúa, không nhịn được mà cảm thán.
Vừa rồi ở quốc trượng phủ, trưởng công chúa và Cố Dương mắt đi mày lại, hắn đều thấy hết.
Tiểu tử này, thật sự là đi đến đâu đều trêu hoa ghẹo nguyệt đến đấy. Lúc ở Tĩnh châu thành cũng như thế, mấy nữ nhân vờn quanh hắn, thậm chí còn có ba người trên Hồng Nhan bảng.
Hiện tại, mới đến Thần Đô có vài ngày lại trêu chọc trưởng công chúa và muội muội của hoàng hậu.
Bây giờ phải xem hắn xử lý như thế nào.
“Đây không phải là trưởng công chúa sao?”
Mấy người bên cạnh, cũng đều lắp bắp kinh hãi. Tuy rằng bọn họ chưa từng gặp trưởng công chúa, nhưng nhìn phục sức của nàng cũng có thể đoán ra được thân phận.
Bọn họ vô cùng nghi hoặc, trưởng công chúa chạy tới đây làm cái gì?
Bọn họ nhanh chóng sẽ được biết thôi.
...
Nội thị phụ trách tuyên chỉ vừa quay đầu, thấy là trưởng công chúa thì lắp bắp kinh hãi: “Điện hạ, ngươi...”
Trưởng công chúa không thèm dong dài với hắn, ra tay đoạt thánh chỉ trong tay hắn, mở ra nhìn thoáng qua, nói: “Trên đây không phải là ngọc tỷ, có nghĩa là thánh chỉ này không được công nhận.” Nói xong bèn xé nó thành từng mảnh.
Hành động này khiến mọi người sợ đến đờ đẫn.
Tên nội thị nhìn thấy thánh chỉ bị hủy, sắc mặt trắng bệch, đây là do hoàng hậu tự mình hạ chỉ, vậy mà trưởng công chúa lại hủy nó trước mặt mọi người, vậy chẳng phải muốn trở mặt thành thù với hoàng hậu sao?
Những người khác cũng cực kỳ khiếp sợ, trưởng công chúa và hoàng hậu không hòa hợp, cả Thần Đô đều biết, thế nhưng đôi bên vẫn luôn kiềm chế.
Nhưng giờ đây, trưởng công chúa phá hủy thánh chỉ hoàng hậu ban ra trước mặt mọi người, không khác gì công khai trở mặt, hoàng hậu có thể chịu đựng sao?