Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231: Bị Bắt Tại Trận

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 231: Bị bắt tại trận

Đây là lần đầu tiên hắn đột phá cảnh giới nhanh nhất, cũng nhẹ nhàng nhất từ khi hắn bước vào con đường tu luyện cho đến nay.

Cố Dương nhìn thiếu nữ trước mặt, thấy khí tức của nàng suy yếu đến cực điểm, cả người đều thay đổi, vốn có dáng vẻ hai mươi mấy tuổi, lúc này đã biến thành tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi.

Hiển nhiên, giọt tinh huyết vừa rồi kia đã khiến cho nàng phải bỏ ra một cái giá rất lớn.

Cố Dương thấy thân thể nàng lắc lư, sẽ ngã sấp xuống, theo bản năng đỡ lấy nàng.

Thiếu nữ lã chã chực khóc nói: “Phụ thân, ngươi đừng bỏ Hoàng Nhi…”

Cố Dương muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không nói gì cả.

Hắn có thể nói gì đây?

Người ta đã như vậy rồi, cái danh phụ thân này, xem ra hắn không muốn nhận cũng phải nhận.

Không thể vừa có được lợi ích đã trở mặt, như vậy rất cặn bã.

Không ngờ rằng, hắn lại sẽ có một ngày có tin mừng được làm cha.

Không mất gì lại nhặt được một nữ nhi hiếu thuận như vậy.

“Tại sao nàng lại nhận ta là phụ thân vậy nhỉ?”

Cố Dương ôm thiếu nữ vào trong lòng, dường như nàng đã tiêu hao quá lớn, cho nên ngủ thiếp đi, một tay còn nắm chặt lấy vạt áo của hắn, giống như sợ hắn đột nhiên rời đi.

Hắn luôn cảm thấy nội tình bên trong tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Chẳng lẽ là do hắn tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên” và “Thần Hoàng Quyết”, cho nên nàng mới ngốc nghếch coi hắn là cha ruột của nàng đó chứ?

Con chim ngốc kia còn có khả năng là như vậy, nhưng thiếu nữ trong lòng hắn đã là cường giả Pháp Lực cảnh, không có chuyện không có năng lực nhận thức được.

Hắn cảm thấy rất có thể có liên quan đến lão giả thần bí ở Long Môn đảo kia.

Cố Dương nhớ tới việc, sau khi lão giả bắn giọt chất lỏng trong gan phượng hoàng vào trong mi tâm hắn đã từng nói với hắn: “Về sau ngươi sẽ cảm tạ ta.”

Lão giả thần bí kia mới thật sự là người sâu không lường được.

Thậm chí hắn còn hoài nghi rằng, người này chính là cường giả cấp bậc Thiên Nhân cảnh. Nhân vật như vậy tuyệt đối sẽ không bắn tên mà không có mục đích.

Chẳng lẽ giọt chất lỏng trong gan phượng hoàng kia có điểm đặc biệt nào sao?

Hắn luôn cảm thấy mình bị cuốn vào trong một âm mưu lớn.

“Thôi, rời khỏi đây rồi nói sau.”

Cố Dương nhặt lấy thanh kiếm trên mặt đất kia, quan sát một lượt, thấy gần đó không có vật giá trị gì khác nữa, bèn kích hoạt ấn tỷ của Tề vương, một pháp trận lại xuất hiện dưới chân hắn một lần nữa.

Trong chớp mắt, Cố Dương đã quay trở về trong khuê phòng ban đầu kia, nhìn thấy Tô nhị tiểu thư và Diệp Lăng Ba đều ở đây.

Một lần này bị bắt tại trận rồi.

Trên mặt hắn hiện lên nụ cười xấu hổ, nhưng không mất đi lễ nghĩa: “Khéo vậy, các ngươi đều ở đây à.”

Hai nữ nhân đồng thời nhìn về phía thiếu nữ ở trong ngực hắn, hỏi: “Nàng là ai?” “Nàng là ai?”

Ta nói là nữ nhi của ta, các ngươi có tin không?

Cố Dương đổi một cách nói khác: “Nhặt được ở phía dưới.”

Đột nhiên, đôi mắt Diệp Lăng Ba nheo lại, nói: “Yêu tộc?”

Tô nhị tiểu thư nghe vậy mới nhìn kỹ lại, quả nhiên cảm thấy một luồng khí tức cực kỳ mỏng manh không thuộc về nhân loại, trầm ngâm một chút rồi nói: “Xem ra là Yêu tộc năm đó bị vương tộc của Hạ triều nhốt lại. Có thể tồn tại đến ngày nay, chỉ có chủng trường sinh trong Yêu tộc thôi.”

Yêu tộc được trời ưu ái, đặc biệt là vài loại huyết mạch cường đại nhất trong đó, trời sinh có được sức mạnh cường đại và tuổi thọ khá dài, là chủng tộc trường sinh.

Diệp Lăng Ba đã nhận ra khí tức huyết mạch của nàng, nói: “Là phượng hoàng.”

Tô nhị tiểu thư gật đầu, khẳng định phán đoán của nàng. Nơi này là Tề vương phủ năm đó, thứ mà Tề vương kế thừa chính là “Thần Hoàng Quyết”, trong nhà nhốt một Yêu tộc có được huyết mạch phượng hoàng là chuyện rất bình thường.

Cố Dương thấy các nàng chỉ trao đổi hai ba câu đã đoán được lai lịch của thiếu nữ, trong lòng thầm bội phục.

Diệp Lăng Ba nhắc nhở: “Yêu tộc căm hận Hạ đế nhất. Ngươi tu luyện “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết”, chắc chắn bị Yêu tộc coi là kẻ thù một mất một còn.”

“Nàng có thể sống hơn một ngàn năm, ít nhất cũng có tu vi Pháp Lực cảnh, giữ nàng lại bên người sẽ quá mức nguy hiểm. Chi bằng giết nàng đi, giữ tinh huyết này lại. Nếu như Cố huynh không xuống tay được, tiểu muội có thể làm thay cho.”

Cố Dương vội nói: “Không cần đâu, đa tạ ý tốt của Diệp cô nương.”

Diệp Lăng Ba không khuyên nữa, nhìn hắn, đột nhiên biến sắc, thốt lên: “Kim Thân nhị trọng?”

Mới vừa rồi, lực chú ý của nàng đều tập trung lên người thiếu nữ trong lòng hắn, đến lúc này mới phát hiện ra hắn thế mà lại đã đột phá rồi, không khỏi chấn động.

Tô nhị tiểu thư nhìn kỹ, quả nhiên, rõ ràng tu vi của hắn đã là Kim Thân nhị trọng.

Tốc độ tu luyện như vậy quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Hắn đột phá đến Thần Thông cảnh chính là chuyện của ba ngày trước.

Hiện giờ hắn lại đột phá rồi.

Đây vẫn là người sao?

Đột nhiên nàng nghĩ tới tin đồn Cố Dương chính là đại năng Thượng Cổ chuyển thế, bởi vậy tốc độ tu hành mới có thể nhanh đến mức vượt qua cả lẽ thường như vậy.

Nàng vốn cảm thấy tin đồn này quá mức vô căn cứ.

Nhưng hiện giờ nàng lại cảm thấy, chưa hẳn không có khả năng này, nếu không vì sao hắn đột phá lại đơn giản giống như ăn cơm uống nước, đây không phải là điều mà thiên phú có thể giải thích được.

Các Thần Thông cảnh khác tiêu tốn mười năm tám năm, đột phá được một tiểu cảnh giới đã được coi là nhanh rồi.

Còn Cố Dương thì sao, gần như mất có ba ngày!

Ba ngày, người khác dùng để củng cố cảnh giới còn lâu mới đủ.

Cố Dương gật đầu nói: “Ừm, ta còn có việc, xin phép đi trước.”

Nói xong, hắn nhanh chóng chuồn mất.

Cố Dương trở lại Thiên Tâm võ quán ở sát vách, Cao Phàm vẫn ở trong tiểu viện của hắn, nghiên cứu Mậu Thổ Thần Đỉnh kia.

Hắn gần như đến mức si mê thần đỉnh này, từ ba ngày trước sau khi trở về, hắn vẫn chưa hề rời khỏi nó.

Cố Dương đi qua bên cạnh hắn, hắn không hề phản ứng lại.

Cố Dương trở lại trong phòng, đặt thiếu nữ trong lòng lên trên giường, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang túm chặt lấy vạt áo hắn của nàng ra, xoay người ra khỏi phòng.

Hắn mở hệ thống ra, nhận lấy phần thưởng của lần mô phỏng trước đó.

Bình Luận (0)
Comment