Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 238 - Chương 238: Linh Khí

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 238: Linh khí

Bảy ngôi sao đó chính là Bắc Đẩu Kim Tinh.

Lâm Nhược Khê dẫn bảy luồng tinh quang xuống, hội tụ vào Thiên Xu kiếm trong tay, hóa thành một đường kiếm quang, chém về phía Cố Dương.

Bất cứ lời nói nào, dưới đạo kiếm quang này, đều trở nên yếu ớt vô lực.

Tất cả mọi người ở đây, trước mắt trống rỗng, không nhìn thấy gì, cũng không cảm nhận được gì.

Dưới một kiếm này, bọn họ đã bị tước đoạt tất cả cảm giác.

Trong xe ngựa đằng sau, Hi Hoàng bỗng sởn tóc gáy, cảm nhận được uy hiếp cực lớn, gần như không nhịn được mà muốn ra tay.

Đúng lúc này, một đường đao quang xuất hiện từ trong không trung.

Nơi nào đao quang chiếu đến, hào quang đều tiêu tan.

Cố Dương xuất đao.

Thức thứ hai “Thiên Vấn Cửu Đao”, Đao Định Càn Khôn!

Đường kiếm quang đó giống như cứng lại, sau đó từng chút từng chút vỡ vụn, vết nứt kéo dài liên tục đến bầu trời sao trên đỉnh đầu, cho dù là đêm tối hay là tinh quang thì đều đều vỡ tan.

Phụt!

Khoảnh khắc kiếm ý bị phá tan, Lâm Nhược Khê phun ra một búng máu ngay tại chỗ, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Hắn thất hồn lạc phách nhìn bàn tay còn đang run rẩy, không thể nào tin được bản mình đã bị đánh bại.

Bại dưới đao của một vị Kim Thân nhị trọng.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, cho dù là tam công chúa trong xe ngựa hay là những người đang đứng xem náo nhiệt trước bảng danh sách, hay là nhóm giáo đầu trong Võ viện, đều giống như bị đứng hình, ngay cả nói cũng nói không nên lời.

Chỉ có giọng nói bình tĩnh của Cố Dương vang lên: “Ngươi thua rồi.”

“Ngươi thua rồi!”

Lời nói của Cố Dương giống như búa tạ nện vào trong lòng Lâm Nhược Khê, khiến cho hắn lại phun ra một búng máu.

“Hay cho một Thiên Vấn Cửu Đao!”

Hắn nặn ra mấy chữ này từ kẽ răng, xoay người bay về phía chân trời, thoạt nhìn bóng lưng trông vô cùng tiêu điều.

Thanh Thiên Khu kiếm kia để lại ở đó, chậm rãi bay về phía Cố Dương.

Đây là tiền đánh cược giữa bọn họ, hắn thua, Thiên Khu kiếm thuộc về Cố Dương.

Cố Dương nắm lấy Thiên Khu kiếm, nó hơi rung động một chút, giống như định tránh thoát khỏi tay hắn để đi theo chủ nhân.

Linh tính như vậy, thanh Trường Thu kiếm của trưởng công chúa không cách nào so sánh được, còn mạnh hơn hai thanh Truy Quang và Trục Ảnh hoàng hậu ban cho nhiều.

Ít nhất cũng đáng giá vài điểm năng lượng.

Hắn đột nhiên cảm thấy đây là một con đường làm giàu rất tốt.

Mấu chốt là không có nguy hiểm quá lớn.

Cảnh giới của Lâm Nhược Khê còn ở trên hắn, nhưng lại thua trong tay hắn, chắc sẽ ngượng ngùng đi khóc kể với gia tộc, kêu cường giả trong gia tộc ra mặt thay hắn.

Cho dù hắn không cần mặt mũi như vậy, Lâm gia cũng sẽ rất xấu hổ.

Cố Dương trở lại trên xe ngựa, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, quay đầu xe, tiêu sái rời đi.

Trong Võ viện, một giáo đầu nào đó lẩm bẩm: “Thiên Vấn Cửu Đao, quả nhiên danh bất hư truyền!”

Bọn họ cũng nhìn ra được một chiêu này vừa vặn khắc chế Thất Tinh Thực Nhật của Lâm Nhược Khê, cho nên hắn mới bị đánh bại nhanh chóng gọn gàng như vậy.

Nam tử đầy mùi rượu kia lại phản bác: “Đao pháp có mạnh đi nữa thì mấu chốt vẫn phải xem người sử dụng. Theo ta thấy, luận về sự hùng hậu của chân nguyên, sự mạnh mẽ của đao đạo, Cố Dương đều ở trên Lâm Nhược Khê, đánh thắng không phải là điều đương nhiên sao?”

Mấy người khác không khỏi nghẹn lời.

Bọn họ không cách nào phủ nhận được một điểm này. Nhưng mà theo bản năng vẫn cảm thấy cảnh giới của Lâm Nhược Khê rất cao, sở dĩ thất bại, quy kết nguyên nhân là vì môn đao pháp tiếng tăm lừng lẫy “Thiên Vấn Cửu Đao” này.

Bọn họ thật sự khó có thể thừa nhận được chuyện Cố Dương mới Kim Thân cảnh nhị trọng đã nghiền áp được Lâm Nhược Khê có Kim Thân cảnh tam trọng là sự thật, chuyện này quá mức làm đảo điên nhận thức của bọn họ.

Một tên giáo đầu không nhịn được hỏi: “Viện trưởng, vì sao thực lực của Cố Dương lại vượt quá lẽ thường như vậy? Chỉ bởi vì hắn mang huyết mạch của thần thú sao?”

Viện trưởng nói: “Nếu như ta không nhìn lầm, hắn học cùng một lúc mấy môn tuyệt học.”

Về phần là môn nào thì hắn lại không nói.

Đương nhiên mấy vị giáo đầu không tiện hỏi nhiều, nhưng trong lòng giống như bị mèo cào vậy, hận không thể mời Cố Dương đến Võ viện để thỉnh giáo hắn.

Nhưng mà nghe nói Cố Dương này đã cứu phó viện trưởng Văn viện một mạng, có quan hệ không hề tầm thường với Văn viện, đoán chừng sẽ chướng mắt Võ viện.

“Đây là mục tiêu mà ngươi định ra cho ta sao? Chê ta chết không đủ nhanh à?”

Ở cửa, Tiêu Thư Mặc nhìn xe ngựa kia rời đi, vẻ mặt trở nên cực kỳ âm trầm, dùng giọng nói chỉ có bản thân nghe được nói.

Trong đầu hắn xuất hiện một giọng nói lạnh lẽo: “Căn nguyên của người này vô cùng hùng hậu, vượt trên Kim Thân cảnh bình thường, nếu ngươi có thể nuốt hắn thì sẽ đủ để cho ngươi đột phá đến Pháp Lực cảnh.”

Tiêu Thư Mặc cười lạnh: “Ngươi đánh thắng được hắn không?”

“Chỉ cần tìm được một phần thân thể khác của ta, sức mạnh của ta có thể khôi phục được ba phần, giết hắn dễ như trở bàn tay.”

“Ta đã nghe chán câu này rồi. Không phải ngươi đã nói sau khi đến Thần Đô thì ngươi có thể cảm ứng được vị trí của một phần thân thể khác sao? Hiện giờ thế nào.”

“Ta đã cảm ứng được, ở bên kia.”

“Bên kia?”

Tiêu Thư Mặc nhìn về phía kia, không chút do dự quay đầu xe ngựa lại, mau chóng đi sang bên kia.

Trên xe ngựa, Cố Dương đang đánh giá Thiên Khu kiếm trong tay.

Thanh kiếm này rất có linh tính, không ngờ còn bài xích chân nguyên của hắn, hắn không cách nào rót chân nguyên vào được, đương nhiên cũng không cách nào có được kiếm pháp truyền thừa trong đó.

Hi Hoàng thấy thế nên không nhịn được nói: “Phụ thân, đây là một món linh khí, chỉ có thể chậm rãi xóa lạc ấn của chủ nhân ban đầu của nó đi thì mới có thể thu về cho mình dùng được thôi.”

“Nói như vậy, thần binh đều phân cấp bậc.”

Cố Dương cảm thấy mình lại có thêm tri thức, trước đó vẫn chưa có ai nói cho hắn biết rằng thần binh đều có cấp bậc.

Sau khi nói xong hắn lại không nhịn được mà nghĩ, đi hỏi vấn đề mang tính thông thường này, nói không chừng nàng sẽ hoài nghi thân phận của mình rồi.

Rất nhanh, hắn phát hiện mình đã nghĩ nhiều, Hi Hoàng không hề cảm thấy kỳ lạ cả mà kiên nhẫn giảng giải: “Bình thường nhất đó là pháp khí, giống như Thanh Bình kiếm của ta đây, không cần luyện hóa, bất cứ kẻ nào chiếm được đều có thể sử dụng, Kim Thân cảnh có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.”

Bình Luận (0)
Comment