Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 241 - Chương 241: Nhân Gian Luyện Ngục

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 241: Nhân gian luyện ngục

“Vài năm sau, Thiên Cực đạo nhân đã đến Bất Lậu cảnh đỉnh phong, lại khiêu chiến chưởng giáo Đạo môn, có ý đồ thôn phệ hắn để đột phá tới Thiên Nhân cảnh.”

“Cuối cùng, chưởng giáo Đạo môn đánh bại Thiên Cực đạo nhân, lại phát hiện không thể giết chết triệt để được, chỉ có thể chia làm năm phần, chia ra trấn áp, về phần trấn áp ở đâu thì chỉ có chưởng giáo Đạo môn biết được.”

Cố Dương nghe đến đó, cuối cùng đã hiểu rõ.

Nói như vậy, Thiên Cực đạo nhân ở trong Liên Sơn kia chỉ là một phần của người này mà thôi.

Thứ trên người hoàng đế đại khái là một phần khác.

Cố Dương hỏi: “Thiên Cực Thần Công này có cách nào để khắc chế không?”

Diệp Lăng Ba nghe được lời hắn nói, thoáng thay đổi sắc mặt: “Cố huynh phát hiện có người tu luyện môn Thiên Cực Thần Công này sao?”

“Trước mắt chỉ hoài nghi thôi.” Cố Dương không nói cho nàng sự thật, bởi lẽ thực lực của nàng quá yếu, bị cuốn vào đó không có lợi ích gì cho nàng cả.

Giọng điệu của Diệp Lăng Ba hơi nặng nề: “Thiên Cực Thần Công cực kỳ đáng sợ, nhìn như tà dị, nhưng lại là Đạo môn chính tông, không sợ lửa, không sợ sấm sét. Năm đó, các đại thế lực đều phái người đi vây diệt Thiên Cực đạo nhân, nhưng đều không công mà lui, ngược lại hao tổn không ít nhân thủ.”

“Chỉ có ‘Dương Cực Chân Cương’ - tuyệt học tối cao của Đạo môn mới có thể khắc chế được một chút. Có lẽ Thần Tiêu Lục Diệt cũng có thể khắc chế một phần.”

Cổng chính quốc trượng phủ, khi Cố Dương đến thì vẫn là người gác cổng trước đó.

Hắn còn chưa gõ cửa, người gác cổng đã hấp tấp mở ra, sau đó cho người đi vào thông báo, kinh động tới mức gà bay chó sủa.

Nói thật, nếu có thể thì Cố Dương không định đến nơi này làm gì cả. Sau khi xảy ra chuyện ban hôn, lúc gặp lại Tô nhị tiểu thư, hắn vẫn luôn cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng mà lần này thật sự không có cách nào nữa.

Hoàng cung thì chắc chắn không thể tới được, nơi đó là sân nhà của hoàng đế, vào trong đó, chân nguyên của hắn sẽ bị áp chế, chỉ có nước bị đánh thôi.

Nếu hoàng đế vẫn luôn núp trong hoàng cung, dựa vào lực áp chế trong cung, cộng thêm với ba vị Bất Lậu cảnh, gần như có thể đứng ở thế bất bại.

Đừng nói hắn, ngay cả Thiên Nhân đi vào cũng chưa chắc có thể giết được hắn.

Cho nên, muốn loại bỏ hoàng đế thì vẫn phải dựa vào vị hoàng hậu kia.

Cố Dương chỉ có thể đến tìm Tô nhị tiểu thư, để nàng nhắc nhở hoàng hậu một chút.

Hắn tin rằng với năng lực của vị hoàng hậu kia, nếu có đề phòng thì tuyệt đối không để hoàng đế thuận lợi đắc thủ.

Suy cho cùng về sau chỉ xem phu thê bọn họ đấu đá là được.

Lần này, Cố Dương đến quốc trượng phủ được nhận lễ ngộ cao nhất, ngay cả phu thê quốc trượng cũng đi ra đón chào, coi hắn là khách quý.

Thứ nhất, hắn là ân nhân cứu mạng của quốc trượng phủ.

Thứ hai, hắn mới vừa đánh bại Lâm Nhược Khê Kim Thân tam trọng.

Chỉ dựa vào hai điểm này, chút không thoải mái lúc trước có là gì?

Quốc trượng đúng là người khéo léo, không giống đại nhân vật tỏ vẻ cao cao tại thượng khác, thái độ nhiệt tình lại không nịnh nọt, rất hợp ý của Cố Dương.

Quốc trượng biết hắn đến tìm nữ nhi nhà mình, cũng không hề để ý, phái người đi mời.

Chỉ chốc lát sau, Tô nhị tiểu thư đã đến, quốc trượng rất thức thời kiếm cớ rời đi, để lại hai người nói chuyện.

Cố Dương đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Đương kim hoàng đế là người như thế nào?”

Tô Ngưng Yên hơi ngẩn ra, lắc đầu nói: “Ta mới chỉ gặp hắn mấy lần, cảm thấy là một người rất thân thiện, nhưng thân thể rất kém.”

Nhắc tới vị hoàng đế kia, trong giọng nói của nàng không hề có ý cung kính, giống như đang đánh giá người bình thường. Đây chính là sự tự tin của cường giả Thần Thông cảnh.

Cố Dương nói: “Nghe người ta nói, thân thể của hắn đã suy yếu đến mức phải nằm trên giường, cho nên mới phải phó thác quốc gia đại sự cho hoàng hậu.”

“Ngươi rốt cuộc định nói gì?” Tô Ngưng Yên hỏi.

Cố Dương nói: “Ngươi đã nghe nói đến Thiên Cực Thần Thông chưa?”

“Một môn công pháp cực kỳ quỷ dị do Thiên Cực đạo nhân sáng tạo ra, có thể thôn phệ công pháp, tinh khí, thậm chí là căn nguyên của người khác để cho mình sử dụng.”

Tô Ngưng Yên biết về Thiên Cực đạo nhân nhiều như vậy là do khi điều tra xuất thân của Cố Dương nên đã tiện thể tra được, chỉ vì nơi hắn xuất hiện đầu tiên chính là Liên Sơn.

Cố Dương tới điểm là dừng, không tiếp tục đề tài này nữa, lại hàn huyên một lúc rồi cáo từ.

Chờ hắn đi rồi, Tô Ngưng Yên rơi vào trầm tư.

Hoàng cung, Tê Phượng các.

Hoàng hậu đang ngồi trước bàn, xem tấu chương. Từ sau khi Xích Tôn giáo phách lối tái hiện thế gian, tấu chương đến từ các nơi ngày càng nhiều thêm.

Trong đó có không ít nơi xa xôi đã có dấu hiệu bất ổn.

Trong các triều đại tới nay, mỗi khi người của Xích Tôn giáo bắt đầu gây sự thì sẽ phát sinh náo động, nàng phải sớm chuẩn bị.

Đột nhiên, tấm gương đồng trên mặt bàn sáng lên, xuất hiện một hàng chữ viết.

Hoàng hậu liếc nhìn, ánh mắt đột nhiên nheo lại: “Thiên Cực Thần Công? Hoàng đế?”

Nàng buông bút lông trong tay, trầm ngâm một lúc, nói: “Người đâu, tuyên Lại Bảo Thành.”

Thật ra mấy ngày hôm trước, việc hoàng đế khởi động đại trận trong hoàng cung đã khiến nàng cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng mấy ngày sau đó, bên chỗ hoàng đế vẫn không có khác thường gì, cho nên nàng mới buông lỏng cảnh giác.

Hiện giờ, sau khi nhận được nhắc nhở, nàng cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, không thể không nghiêm túc suy tính.

Cho dù như thế nào thì cứ điều tra trước đã.

Sau khi Cố Dương nhắc nhở Tô nhị tiểu thư thì trở lại Thiên Tâm võ quán, mở hệ thống ra, tiếp tục mô phỏng.

Suy cho cùng, thực lực của bản thân mới là quan trọng nhất, chỉ cần thực lực của hắn đủ mạnh, sẽ không cần sợ bất cứ uy hiếp gì.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là Kim Thân nhị trọng, ngươi đánh bại Lâm Nhược Khê Kim Thân tam trọng ngoài cửa Võ viện, chấn động thiên hạ.]

[Ngươi dẫn theo Diệp Lăng Ba rời khỏi Thần Đô, đi tới Thiên Trụ sơn, tiến vào trong bí cảnh khổ tu.]

[Tám năm sau, Diệp Lăng Ba đến Bất Lậu cảnh đỉnh phong, vì đột phá Thiên Nhân cảnh mà rời khỏi bí cảnh, tìm cơ hội đột phá.]

Bình Luận (0)
Comment