“Nguồn gốc của tất cả những chuyện này đều nằm trên người hoàng đế.”
Cố Dương cẩn thận cân nhắc tất cả mọi chuyện, tìm được điểm mấu chốt nhất.
Xích Minh thiên đó đã đến thế giới này đã một nghìn năm, tại sao vẫn luôn chưa ra tay với Thần Đô?
Nhất định là kiêng dè gì đó.
Thứ nhất, có lẽ chính là viện trưởng Văn viện.
Thứ hai, hơn phân nửa chính là đại trận kia của hoàng cung.
Nói không chừng, năm đó khi đại chiến với Hạ đế, nó đã từng nếm tổn thất do đại trận đó.
Hoàng đế học được Thiên Cực Thần Công, bị nó khống chế, lập tức loại bỏ được một mối họa lớn.
Đợi đến khi viện trưởng Văn viện ra tay, giết chết hoàng đế, nó sẽ không kiêng dè nữa, ngang nhiên ra tay, loại bỏ hai kẻ địch lớn trong một lần.
Cái thứ này thật đúng là nham hiểm, vì ngày này không biết đã sắp đặt bao lâu.
Còn có một điểm quan trọng là, rốt cuộc hai vị cường giả Bất Lậu cảnh mở ra thông đạo không gian kia là ai?
Trong thiên hạ, cường giả Bất Lậu cảnh có khoảng hơn mười người, không thể nào lại vô cớ xuất hiện ra thêm hai người nữa, không biết hai người nào đã trở thành tay sai của hắn.
Cố Dương nghĩ đi nghĩ lại, muốn ngăn cản nguy cơ diệt thế lần này, mấu chốt chính là phải trong thời gian ngắn nhất diệt trừ hoàng đế, không để cho hắn phá hủy đại trận kia ở bên trong hoàng cung.
“Hoàng hậu đã không còn hữu dụng, xem ra vẫn phải là ta tự mình ra tay.”
Đột nhiên, hắn cảm thấy có điểm gì đó không đúng, bản thân là một người xuyên không, thế mà lại quan tâm ngày tận thế của thế giới này.
Đây không phải là công việc của vị diện chi tử của thế giới này sao?
Cố Dương nghĩ đến Tiêu Thư Mặc - người mà hắn đụng phải ở trước cửa Võ viện, xem ra tiểu tử này cũng không phải là vị diện chi tử.
“Bỏ đi, cũng là vì mạng sống.”
Hắn lắc đầu, lại ra cửa một lần nữa.
…
Ngày hôm sau, Cố Dương mang theo Hi Hoàng rời khỏi Thần Đô, đi lên ngọn núi tu luyện lần trước.
“Tiểu tử ngươi đến tìm ta gấp như vậy là có chuyện gì?”
Cố Dương vừa đáp xuống đất đã nghe thấy giọng nói quen thuộc kia của Vũ Nhị.
Vũ Nhị đang ở phía sau một tảng đá lớn, nướng một con dê rừng. Dưới thiêu đốt của lửa than, dầu mỡ không ngừng ứa ra, mùi thơm mê người.
“Ái chà?”
Đột nhiên, ánh mắt của hắn rời khỏi con dê nướng, dừng lại trên người Hi Hoàng, kinh ngạc nói: “Huyết mạch thần thú phượng hoàng, tiểu tử ngươi được đấy, lừa được từ đâu vậy?”
Cố Dương quay đầu nói với Hi Hoàng: “Ngươi đi qua một bên trông coi, đừng cho ai tới gần.”
“Vâng, phụ thân.” Hi Hoàng ngoan ngoãn rời đi.
“Phụ thân?”
Ánh mắt Vũ Nhị trở nên vô cùng kỳ lạ.
Cố Dương lắc đầu, không hề giải thích, nói: “Ta tìm tiền bối là có một chuyện vô cùng quan trọng.”
Lúc hắn chia tay với Vũ Nhị thì đã ước định xong phương thức liên hệ, đi đến trước một cửa hàng nào đó, đặt một số lượng hàng hóa nhất định, để lại địa chỉ, Vũ Nhị sẽ lập tức đến gặp hắn.
Mặc dù Vũ gia đã diệt môn, nhưng vẫn còn có vài người cũ, lấy được tin tức không thành vấn đề.
Vũ Nhị thấy hắn nói nghiêm túc, hỏi: “Chuyện gì?”
“Ta muốn biết về Xích Minh thiên…”
Vũ Nhị biến sắc, làm một động tác tay ra hiệu đừng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt căng thẳng.
Một lát sau, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cảnh cáo nói: “Sau này tuyệt đối không được nhắc đến ba chữ đó nữa.”
“Khi đến Bất Lậu cảnh, sẽ có năng lực nhìn trời nghe đất, một khi đến Thiên Nhân cảnh, phạm vi có thể bao trùm cả một tòa thành thị. Giống như nó, cảnh giới còn ở trên cả Thiên Nhân, bất cứ ai nhắc tới tên của nó thì trong lòng sẽ sinh ra cảm ứng, sẽ bị khóa chặt vị trí.”
Đó không phải là thần linh trong một cuốn tiểu thuyết phương tây sao, không thể gọi thẳng tên.
Cố Dương gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Tiền bối rất hiểu nó sao?”
Con mắt Vũ Nhị nhìn chằm chằm đống lửa bên dưới, nói: “Nếu ngươi đã luyện thành “Diệt Thần Cửu Thức”, có lẽ cũng đoán được. Không sai, Vũ gia ta có nguồn gốc sâu xa với nó.”
Hắn thủ thỉ nói ra chuyện cũ về tổ tiên Vũ gia nghìn năm trước: “Tổ tiên của Vũ gia ta vốn là một tên thị vệ của Lương vương phủ thời Hạ triều, bởi vì yêu đương với quận chúa, bị Lương vương phát hiện.”
“Lương vương chặt đứt tay chân của tổ tiên, ném ra bãi tha ma ở ngoài Thần Đô. Lúc đang cận kề cái chết thì nó xuất hiện, tổ tiên trả giá bằng bán đứng linh hồn, nhận được cơ hội trọng sinh. Sau lần đó, tổ tiên đã trở thành tay sai trung thành nhất của nó.”
“Về sau, Hạ đế đã chết, Hạ triều sụp đổ, tổ tiên cũng lấy được người trong lòng như ý nguyện.”
“Có thể nói, không có nó thì không có Vũ gia bọn ta.”
Cố Dương sờ lên cằm hỏi: “Nói cách khác, Vũ gia các ngươi có huyết mạch của Hạ đế?”
Vũ Nhị không ngờ điều hắn chú ý lại là cái này, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hắn hỏi: “Vậy ngươi biết Cửu Châu ấn không?”
“Một khối Cửu Châu ấn của Lương vương vốn đặt ở bên trong kho bí mật của Vũ gia, có lẽ là bị Triệu gia lấy đi rồi.”
Cố Dương thầm than một tiếng đù má!
Khối Cửu Châu ấn lần trước hoàng hậu cho hắn cũng không phải là của Lương vương.
Nói cách khác, trong tay nàng không chỉ có một khối Cửu Châu ấn, ít nhất còn có một khối Lương vương ấn.
Quả nhiên, miệng của nữ nhân, hoàn toàn không thể tin được.
Vũ Nhị hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Cố Dương quẳng chuyện này qua một bên, nghiêm mặt nói: “Ta nghi ngờ hoàng đế cũng bị hắn nhiễm vào rồi.”
“Cái gì?”
Vũ Nhị lập tức biến sắc, hiển nhiên là đã hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này.
Cố Dương hỏi: “Bây giờ tiền bối có thể ra tay không?”
Vũ Nhị sa sầm mặt mày, lắc đầu: “Bây giờ ta chỉ là một người vô dụng, chỉ còn dư lại một hơi.”
Cố Dương cũng không quá thất vọng, điều này hắn đã đoán được. Nếu không, nếu thực lực của Vũ Nhị vẫn còn thì trong lần mô phỏng trước đó, lúc Lăng Linh bị giết, hắn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hắn hỏi điều này chỉ là để xác nhận một chút.
“Vậy ngoại trừ Vũ gia, nó còn có những thủ hạ nào?”
“Xích Tôn giáo, Cao gia và Tào gia.”
Cố Dương thầm chấn động.
Một trong sáu đại phái, hai trong chín gia tộc lớn trong thiên hạ, bao gồm ba trong số các thế lực mạnh nhất thiên hạ, thực lực này cũng quá hùng hậu, còn cộng thêm một hoàng đế, e rằng khó có gia tộc nào có thể sánh bằng.