Còn chưa dứt lời, hắn như gặp phải trùng kích, phun ra một búng máu, kêu lên thảm thiết: “Pháp khí của ta…”
Pháp khí tâm huyết tương liên với hắn lại bị hủy, sau đó phản phệ, nhất thời bị thương nặng.
…
Cách đó không xa, dưới một đống đất nào đó có một lão giả đang nhỏ giọng dạy bảo đồ đệ mới thu nhận: “Thấy chưa, người nọ có tu vi Trúc Cơ rồi, chẳng phải còn vẫn gặp ám toán sao, giang hồ hiểm ác, phải cẩn thận mọi nơi…”
Còn chưa dứt lời đã thấy người đánh lén kia bị trọng thương hộc máu.
Lão giả nhất thời há hốc mồm.
Sau đó, không hiểu sao đầu của nam tử áo bào màu đen kia nổ tung, chết ngay tức khắc.
Người tuổi trẻ mới vừa rồi đáp xuống bên cạnh thi thể, lục lọi đồ của thi thể này.
Lão giả nhìn động tác thuần thục của người kia, cảm thấy da đầu hơi run lên.
Không hiểu sao trong đầu hắn lại vang lên một câu nói, thợ săn cao minh chân chính thường lấy tư thái của con mồi để xuất hiện.
Lúc này, đồ đệ kia kinh hô một tiếng, nói: “Ta nhận ra hắn, đêm đó chính là do hắn giết mấy người kia, đưa bản ‘Tiểu Chu Thiên Công’ cho ta.”
Hài đồng này chính là tiểu nhi mặt vàng Hoàng Vĩnh Khang kia.
Lão giả cả kinh, thanh Chiếu Nguyệt kiếm đang ở trên tay người này sao?
…
Bên kia, Cố Dương xử lý tên đánh lén rồi lại tìm ra được ba món pháp khí từ trên người hắn, bổ sung giá trị được bốn điểm năng lượng, có thể nói là một khởi đầu tốt đẹp.
Người áo bào màu đen này thật nham hiểm, không đi tranh giành di bảo của Nguyên Anh mà lại trốn ở đây ám toán người khác.
Cứ như vậy, chí ít có ba người đã rơi vào trong tay hắn.
Hắn quay đầu liếc nhìn sang một chỗ nào đó, hơi ngạc nhiên, lại nhìn thấy tiểu hài nhi tối hôm đó ở đây.
Phải biết rằng nơi này cách trấn nhỏ ít nhất đến hơn một ngàn cây số.
Cố Dương thấy người bên cạnh hắn không có khí huyết sát gì nên tha cho hắn một mạng.
Hắn không phải người lạm sát kẻ vô tội, nhưng giết những tu sĩ trên tay dính đầy máu tanh này gọi là thay trời hành đạo thì lại không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
Đương nhiên, hắn vất vả thay trời hành đạo như vậy, thu chút thù lao là hợp tình hợp lý.
Hắn bay lên không trung, tiếp tục hành trình săn bắt của mình.
…
Một phương hướng khác, mấy đệ tử của Cổ Giang kiếm phái cũng chạy tới Bất Quy sơn, tán tu ven đường nhìn thấy kiếm quang của bọn họ đều tránh đi rất xa.
Cho dù là tu sĩ được phái tới bảo vệ sơn đạo cũng không dám ngăn cản.
Người cầm đầu rõ ràng là cao nhân Kim Đan kỳ, ở đây không ai có thể đỡ được một kiếm của hắn.
Chỉ chốc lát sau, đám người Cổ Giang kiếm phái đi đến trước động phủ đó.
Ở đây còn có ba đội nhân mã khác.
Lý Thượng nhìn lướt qua, đại khái đã nhận ra lý lịch của ba người kia, đều là lục tông tà đạo, người có tu vi cao nhất chỉ có Kim Đan kỳ, cho nên không để tâm lắm.
Hắn là huyền môn chính tông, Kim Đan tà đạo này không xứng xách giày cho hắn. Nếu thật sự phải đánh, mấy tên này cùng lên cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng mà bây giờ còn không phải lúc động thủ.
Bởi vì đại môn của động phủ còn đóng chặt.
Nhìn tình huống này, người ba bên đều không thể mở đại môn này ra.
Lý Thượng cẩn thận quan sát đại môn kia, nhưng không định thử mở ra.
Đây chính là động phủ của Nguyên Anh lão quái, cấm chế trên đó lợi hại cỡ nào, nếu không có phương pháp mở ra mà cố tình mở ra, không có thực lực Nguyên Anh kỳ thì nhất định không làm được.
Mục tiêu chuyến đi này của hắn là tìm Chiếu Nguyệt kiếm của Trương sư đệ về.
Thanh linh khí này quan trọng, tuyệt đối không thể thất lạc bên ngoài được.
Không biết đôi nam nữ kia có đến hay không?
…
“Lần này thật sự phát tài rồi!”
Cố Dương dạo quanh Bất Quy sơn một vòng, giết chết năm tên định đánh lén hắn, tổng cộng được mười lăm món pháp khí.
Nạp giá trị vào trong hệ thống, năng lượng đạt tới ba mươi điểm.
Chẳng trách nhân vật chính trong tiểu thuyết đều thích giết người đoạt bảo, thật sự kiếm tiền kiểu này quá nhanh.
Không đúng, ta đang thay trời hành đạo.
Không sai, là thay trời hành đạo!
Đám người này đều tay đầy máu tanh, giết bọn họ là vì dân trừ hại.
Cố Dương lại lượn một vòng nhưng không có ai đưa đến cửa, lúc này mới bay về phía Bất Quy sơn.
“Dừng lại!”
Trước mặt đột nhiên có một người nhảy ra, thứ người đó sử dụng là một món pháp khí.
Cố Dương thấy trên người kia đầy khí huyết sát, nâng tay một đao chém hắn thành hai phần, còn thuận tay thu món pháp khí đó, trực tiếp nạp giá trị vào trong hệ thống.
Ba mươi mốt điểm!
Hắn bay thẳng đến chỗ bảo quang sáng lên, trên đường lại giết chết thêm hai người.
Giá trị năng lượng đạt đến ba mươi ba điểm.
Mấy lần này hắn thắng nhiều đến mức quen rồi.
Cuối cùng Cố Dương cũng dừng lại, nhìn động phủ được khảm trên vách đá, cánh cửa khép chặt.
Mấu chốt là bên cạnh có bốn nhóm người đang đứng.
Hắn không khỏi cả kinh: “Sao nhiều Pháp Lực cảnh đến vậy!”
Ở đây có đến năm Pháp Lực cảnh, dựa theo phân chia cảnh giới của thế giới này thì chắc là Kim Đan kỳ.
Không đánh lại, tốt nhất là rút lui.
Cố Dương nhất thời sinh lòng rút lui, thu hoạch hôm nay đã không nhỏ, đương nhiên thấy tốt mới làm, không cần phải mạo hiểm như vậy.
“Đợi chút!”
Đột nhiên, vị Kim Đan cảnh có thực lực mạnh nhất trong đám người ở đây mở miệng nói.
Cùng lúc đó, một đường kiếm ý tập trung vào hắn, hắn chợt nghe người nọ dùng giọng điệu lạnh lẽo nói: “Mau giao Chiếu Nguyệt kiếm ra đây, tha cho ngươi khỏi chết!”
Chiếu Nguyệt kiếm?
Thật có lỗi, ta đã nạp giá trị vào trong hệ thống rồi.
“Chiếu Nguyệt kiếm!”
Ánh mắt của mấy vị cường giả Kim Đan kỳ còn lại ở đây đều trở nên khác thường.
Hai mươi năm trước, chuyện về Chiếu Nguyệt kiếm và huyết mạch cuối cùng của Trương gia đã từng gây nên rất nhiều náo động, dẫn tới chuyện mấy phương tranh đoạt.
Cuối cùng đệ tử Trương gia kia được Cổ Giang kiếm phái thu làm đệ tử, Chiếu Nguyệt kiếm cũng thuộc về Cổ Giang kiếm phái, chuyện này mới lắng xuống.
Không ngờ hiện giờ lại sinh ra biến động, Chiếu Nguyệt kiếm rơi vào trong tay người khác.
Lần này có không ít người ở đây đều rục rịch.
Chiếu Nguyệt kiếm liên quan đến tung tích của một món pháp bảo, đừng nói là bọn họ, ngay cả là Nguyên Anh lão quái cũng sẽ vì nó mà động lòng.
Nhưng động lòng thì động lòng, không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.