Bọn họ đều không biết vì sao lại kích động như thế, có lẽ biết mình đang được chứng kiến một thần thoại ra đời.
Phùng Thiên Tứ hưng phấn đến đỏ bừng mặt, hỏi: “Cố đại ca, ngươi lại đột phá rồi sao?”
Cố Dương gật đầu, nói: “Ta đi ra ngoài một chuyến.”
Nói xong, người đã biến mất tại chỗ.
Những người còn lại trong viện nhất thời đều không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
…
Quốc trượng phủ, lần này Cố Dương không đi vào bằng cửa chính mà trực tiếp trèo tường đi vào, miễn cho kinh động đến hạ nhân của quốc trượng phủ, lại là một đống lễ nghi, phiền toái.
Hắn đáp xuống trong tiểu viện của Tô nhị tiểu thư.
“Có chuyện gì sao?”
Tô Ngưng Yên đang đứng trước dàn hoa hồng, ngắm nhìn đóa hoa kiều diễm, không quay đầu lại hỏi.
Cố Dương nói: “Ta muốn mượn một món linh khí.”
Tô Ngưng Yên rút một cây trâm cài tóc màu xanh biếc từ trên đầu xuống, ném sang, nói: “Ngươi nợ ta một ân tình.”
Cố Dương nhận lấy cây trâm, thấy quả nhiên là một món linh khí, không khỏi cảm khái, đúng là một phú bà.
Nàng tùy tiện lấy một món trên người đã là linh khí.
Nào giống như đám người Văn viện kia, Chu Tông Nghiệp làm phó viện trưởng, cường giả Pháp Lực cảnh, thứ sử dụng cũng chỉ là một món pháp khí mà thôi, thảm quá mà.
Cho nên hắn chỉ đành lựa chọn đến mượn chỗ Tô nhị tiểu thư.
Không có cách nào, đồ trên người hắn đều quá mức quý trọng, Phượng Vũ đao sau khi giải phong ấn là một pháp bảo.
Đồ có cấp bậc này, trước mắt biết được mới chỉ có mười mấy món mà thôi.
Càng quan trọng hơn là, thanh đao này có thể khiến cho đao pháp của hắn có uy lực tăng lên một cấp bậc, lấy ra nạp năng lượng thì quá lãng phí.
Về phần Cửu Châu ấn, vậy càng quan trọng hơn, hủy một cái thôi, hắn sẽ không thể luyện thành “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết”.
Cửu Thần đỉnh, thứ này mà lấy ra nạp năng lượng sẽ bị sét đánh đấy.
…
Cố Dương trở lại Thiên Tâm võ quán, dùng cây trâm cài tóc nạp giá trị, nhận được bốn điểm năng lượng.
[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao bốn điểm năng lượng.]
Bốn điểm!
Vậy có ý nghĩa rằng mỗi một lần mô phỏng gần như sẽ tiêu hao một món linh khí, hoặc bốn món pháp khí, hoặc xử lý bốn cường giả Thần Thông cảnh…
Vậy đến Pháp Lực cảnh thì sao đây?
Cố Dương lắc đầu, không muốn suy nghĩ vấn đề này nữa.
“Có.”
Hắn trực tiếp mở mô phỏng ra.
[Hai mươi hai tuổi…]
[Ngươi một mình rời khỏi Thần Đô, gặp phải một cường giả Pháp Lực cảnh của U Minh tông, ngươi chiến đấu một trận với hắn, hóa thân thành phượng hoàng, thong dong rời đi.]
[Ngươi triệt để thoát khỏi đám người của U Minh tông, đi tới bí cảnh ở Thiên Trụ sơn, tụ họp với đám người Tô Thanh Chỉ.]
[Mười một năm sau, cửa vào bí cảnh mở ra. Lúc này, nhân gian đã thành luyện ngục, các ngươi vừa ra ngoài đã bị vô số quỷ vật vây công.]
[Các ngươi chạy trốn hai năm, cuối cùng được cứu vớt, được người khác dẫn tới động thiên ở Tinh Thần hải.]
[Lại năm năm nữa, bên ngoài phát sinh đại chiến, Tinh La tông đả thông thông đạo nhân gian, gặp phải quỷ vật, phát động một trận đại chiến.]
[Sau khi các cường giả của Tinh Thần hải nhận được tin tức đã quyết định liên thủ với Tinh La tông.]
[Cuộc chiến kéo dài ba năm, thông đạo của Vạn Tượng động thiên mở ra, Vạn Tượng môn cũng gia nhập vào trận chiến.]
[Sau khi ba bên liên thủ, cán cân thắng lợi cuối cùng nghiêng về phía nhân loại.]
[Năm năm sau, trong một trận chiến cuối cùng, trong Thần Đô đánh đến trời sụp đất nứt, ngươi bị mấy quỷ vật Bất Lậu cảnh vây công, cuối cùng ngã xuống, hưởng thọ bốn mươi tám tuổi.]
Tinh La tông và Vạn Tượng môn lại liên thủ với Đại Chu.
Cố Dương cảm thấy lần mô phỏng này thật sự vô cùng hài hước.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi tám tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi tám tuổi.]
[Ba, trí tuệ cuộc đời năm bốn mươi tám tuổi.]
“Ta chọn hai.”
Sáng sớm, đại môn của Thần Đô vừa mở ra, một đoàn xe đã vào thành.
Trong một chiếc xe ngựa cuối cùng, một gã nam tử áo xám duỗi lưng, nắm bội đao bên hông, đi xuống xe ngựa.
“Cuối cùng cũng đã trở về.”
Khóe miệng hắn ngậm một cọng cỏ, nhìn ngã tư đường trước mặt, trong ánh mắt mang theo hoài niệm.
Nam tử đi dọc theo đường lớn, rất nhanh đã biến mất trong đám người.
Người của đoàn xe thậm chí còn không phát hiện ra hắn đã rời đi.
…
Quảng Hưng lâu, tửu lâu có tiếng ở Thần Đô.
Cố Vân Phi đang ở trên nhã gian lầu hai, uống rượu tán gẫu với mấy người bằng hữu thân thiết.
“Nghe nói, Cố Dương kia lại đột phá, hiện giờ đã là Kim Thân tam trọng rồi.”
“Thật hay giả vậy?”
“Đương nhiên là thật, chính miệng gia gia của ta nói với ta, đêm hôm qua toàn bộ Thần Thông cảnh của Thần Đô đều có thể cảm ứng được.”
…
Đề tài vẫn không hề rời khỏi nam nhân kia.
Hắn dùng tu vi Kim Thân nhị trọng đánh bại Lâm Nhược Khê Kim Thân tam trọng, sức nóng của câu chuyện này còn chưa hạ xuống, hiện giờ lại xuất hiện tin tức càng ác liệt hơn.
Mấy người bằng hữu của hắn đều đang kinh ngạc cảm thán nam nhân kia tiến bộ quá nhanh.
“Mới có vài ngày, không ngờ hắn đã Kim Thân tam trọng rồi.”
“Ai cũng nói Diệp Lăng Ba của Văn viện là đại năng Thượng Cổ chuyển thế, ta thấy tên này còn càng giống thiên tiên hạ phàm hơn. Tốc độ tu hành như vậy đâu phải người bình thường có thể có được?”
“Đúng vậy, cứ theo tốc độ này, nói không chừng không bao lâu nữa hắn đã đến Thiên Nhân rồi.”
…
Cố Vân Phi ở bên cạnh nghe mấy bằng hữu thảo luận, trong lòng không hề dao động, trái lại còn thấy buồn cười.
Nhớ tới hai tháng trước, mấy người bọn họ đều ở đây, khi nhắc đến nam nhân kia vẫn bảy phần không phục, tám phần khó chịu.
Hiện giờ mấy người đều phục rồi, trong giọng nói chỉ có thán phục.
Người kia, trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã đến một độ cao mà bọn họ khó có thể chạm đến được.
Cao đến mức bọn họ đã không sinh ra tâm tư ghen tỵ nữa.
Thật ra chẳng phải bản thân Cố Vân Phi cũng như vậy sao.
Ngày hôm qua, hắn nghe được tin tức Cố Dương đột phá từ chỗ một vị trưởng bối, ngoại trừ thán phục một tiếng ra, cuối cùng cũng không có ý gì khác.
Cố Vân Phi ngồi bên cửa sổ, nhìn người đi đường ngoài cửa sổ, nghĩ đến tư chất của mình, cả đời này không biết có đến được Kim Thân tam trọng không?