Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 264 - Chương 264: Chém Giết (2)

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 264: Chém giết (2)

Ngay sau đó, thi thể hoàng hậu bắt đầu tiêu tán, cuối cùng hóa thành một hạt châu, vèo một cái bắn vào trong mi tâm của Tô nhị tiểu thư.

Cái quái gì vậy?

Biến cố này hoàn toàn ngoài dự đoán của Cố Dương.

Một người sống sờ sờ lại bỗng dưng hóa thành một hạt châu.

Ngay sau đó, khí thế trên người Tô nhị tiểu thư không ngừng tăng lên, chân nguyên đang tăng vọt.

“Này…”

Cố Dương thấy nàng nhanh chóng bước vào Kim Thân nhị trọng, qua một lát lại đột phá đến Kim Thân tam trọng…

Thế như chẻ tre, cuối cùng vô số nguyên khí trời đất hội tụ về phía nàng.

Nàng đạt đến Pháp Lực cảnh thì mới ngừng lại.

“Ly châu, thân ngoại hóa thân!”

Trong đại điện, vị cựu thần kiến thức rộng rãi kia cười khổ nói: “Hóa ra hoàng hậu của Đại Chu chỉ là thân ngoại hóa thân của người khác mà thôi, đúng là thủ đoạn hay, giỏi đùa giỡn người trong thiên hạ ở trong lòng bàn tay.”

Ly châu?

Thân ngoại hóa thân?

Cuối cùng Cố Dương cũng hiểu rõ.

Hóa ra Tô nhị tiểu thư chính là hoàng hậu, hoàng hậu chính là Tô nhị tiểu thư. Hai người này, một người là bản thể, một người là hóa thân.

Má nó chứ…

Vẫn bị đùa giỡn.

Cố Dương đang nghĩ, đột nhiên biến sắc, ngẩng đầu nhìn lại.

Thân hình hắn lóe lên, ra đến ngoài đại điện, chỉ thấy trên bầu trời có một lốc xoáy màu đen khổng lồ đang hình thành.

Nơi trung tâm của lốc xoáy có một khuôn mặt to lớn đang thò ra từ trong đó.

Cùng với việc lốc xoáy ngày càng mở rộng, một khí tức tà ác hỗn loạn đang không ngừng tràn tới khiến cho người ta không khỏi sợ hãi.

Là vị Thiên Tôn kia của Xích Minh thiên!

Một kẻ cực kỳ tà ác định hóa nhân gian thành luyện ngục, là kẻ thù không đội trời chung lớn nhất của toàn nhân loại.

Một khi để nó giáng xuống Thần Đô, viện trưởng Văn viện bỏ mình, không bao lâu nữa nhân loại sẽ phải nghênh đón kiếp nạn trước nay chưa từng có.

Trong tay Cố Dương nâng ngọc tỷ truyền quốc lên, điên cuồng rót chân nguyên trong cơ thể vào trong đó.

Chỉ một thoáng, toàn bộ hoàng cung có phản ứng lại, một con kim long bay ra khỏi ngọc tỷ, bay múa trên trời cao, đại trận sắp khởi động.

Lốc xoáy trên bầu trời khựng lại một chút.

Khuôn mặt khổng lồ không phải con người do hắc khí cấu tạo thành kia đang liếc mắt nhìn hắn.

Cố Dương không hề chịu thua kém trừng mắt lại.

Bên kia, một đường kiếm ý khủng bố chuẩn bị sẵn sàng nhưng chưa phát động.

Khuôn mặt khổng lồ mở miệng, nói ra hai chữ: “Cố Dương”

m thanh ác độc quanh quẩn trong không trung giống như có thể gợi lên được thù hận và sát ý nguyên thủy nhất trong lòng người.

Khuôn mặt kia dần dần rụt về.

Lốc xoáy trên bầu trời chậm rãi biến mất, tất cả khôi phục lại bình thường.

“Nguy hiểm thật!”

Cố Dương lau mồ hôi lạnh, mới vừa rồi chân nguyên của hắn gần như đã hao sạch, không tài nào mở được đại trận.

Nếu vị Thiên Tôn kia liều lĩnh giáng xuống, hắn cũng không có cách nào mở đại trận ra được.

May mà vừa phô trương thanh thế thì đối phương đã bị ép lui.

Lần này mới xem như hắn chân chính cứu vớt thế giới này.

Đương nhiên, đây chỉ là thứ thêm vào thôi, quan trọng nhất là cứu vớt chính mình.

Cố Dương nhìn ngọc tỷ trong tay, rất muốn mang nó theo.

Ngọc tỷ này là một món dị bảo, có nó thì sẽ không bị hạn chế gì khi ở trong hoàng cung.

Không biết nó có giá trị bao nhiêu điểm năng lượng nhỉ?

Món pháp bảo như thanh Diệt Thần đao kia đã có giá trị hai mươi điểm năng lượng rồi.

Ngọc tỷ truyền quốc này là trung tâm của đại trận trong hoàng cung, giá trị của nó cũng không phải là thứ chỉ một thanh Diệt Thần đao có thể sánh bằng.

Cố Dương có một kích động mãnh liệt muốn dùng nó để nạp năng lượng.

Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được, bây giờ còn không phải là lúc, đây là mấu chốt dùng để đối phó với vị Thiên Tôn kia.

Hắn đã có được bản hoàn chỉnh của “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” ở trong đó, cho nên bèn ném nó vào trong đại điện, nói: “Ngươi nợ ta một ân tình.”

Nói xong xoay người rời đi.

“Sao giống như đã quên mất một chuyện gì nhỉ?”

Khoảnh khắc sắp rời khỏi hoàng cung, trong đầu Cố Dương đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.

“Đúng rồi, Văn tiền bối!”

Bên trong Thừa Thiên điện, hộ bộ thị lang Lưu Hoằng Vũ yếu ớt tỉnh lại, mờ mịt mở to mắt ra, đột nhiên ý thức được mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, lập tức bật dậy.

Thích khách đâu?

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thi thể ở trên mặt đất, trong lòng chấn động.

Chân hắn mềm nhũn, suýt chút quỳ rạp xuống đất.

Hoàng thượng, băng hà rồi!

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Bệ hạ bệnh nặng không trị được, nhị hoàng tử, tam hoàng tử và ngũ hoàng tử vì đau lòng quá độ, còn có vài vị lão đại nhân không chịu nổi đả kích, theo bệ hạ mà đi…”

Đây là… hoàng hậu?

Lưu Hoằng Vũ sợ hãi cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh long ỷ, hoàng hậu còn sống sờ sờ đang đứng ở đó, chỉ thay đổi một bộ y phục thôi.

Chuyện gì thế này?

Nỗi khiếp sợ trong lòng hắn đã cao đến mức không thể cao hơn được nữa.

Mới vừa rồi hắn đã tận mắt nhìn thấy hoàng hậu tự sát.

Không chỉ có hắn, văn võ cả triều đều nhìn thấy.

Hiện giờ nàng lại chết đi rồi sống lại.

Nội dung trong lời nói của nàng càng khiến cho hắn vô cùng run sợ.

Không phải mới vừa rồi đã có thích khách sao?

Cố Dương, còn có một người khác nữa đến ám sát bệ hạ.

Vì sao nói thành bệ hạ bệnh nặng mà chết.

Ngay cả ba vị hoàng tử đều đã chết trong lúc mình hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Hoằng Vũ đảo quanh bốn phía theo bản năng, thấy không ít đồng liêu đều đang tỏ vẻ kinh ngạc.

“…Chư vị cho rằng vị hoàng tử nào có thể kế vị?”

Toàn bộ Thừa Thiên điện hoàn toàn tĩnh mịch.

Không có bất cứ ai dám mở miệng, không khí đè nén tới cực điểm.

Chuyện đã xảy ra hôm nay quá mức kỳ lạ, dưới tình hình như vậy, lỡ như nói sai một câu, vậy thì kết cục chính là vạn kiếp bất phục.

Một lát sau, hoàng hậu chỉ ra: “Liễu đại nhân, ngươi nói xem.”

Liễu Dật Thành, thủ phụ nội các, cũng là người đầu tiên đứng về phe hoàng hậu.

Hắn đi ra khỏi hàng, cúi đầu, thận trọng nói: “Thần cho rằng bát hoàng tử thông minh từ nhỏ, đối xử độ lượng với mọi người, có thể đảm đương được.”

“Tôn đại nhân.”

Hoàng hậu lại gọi tên một người khác, là thứ phụ.

“Thần tán thành.”

“Vương đại nhân?”

“Thần tán thành!”

Bình Luận (0)
Comment