Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 269 - Chương 269: Chém Pháp Lực

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 269: Chém Pháp Lực

Lúc này, La Ngọc Long ý thức được bản thân đã coi thường tên tiểu tử Kim Thân cảnh này rồi, chỉ thấy tốc độ phi hành của hắn có thể tương đương với bản thân đã biết người này tuyệt đối không đơn giản.

Người kia vừa né khỏi sát thi kia vừa nói: “Đã cân nhắc xong chưa, một món thần binh, đổi cho ngươi một cái mạng, ngươi không thiệt đâu.”

“Được!”

La Ngọc Long suy nghĩ thật nhanh, đáp ứng.

“Một lời đã định.”

Người nọ cười to một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng tinh, rút đao trong tay ra một đao chém đôi sát thi vẫn đuổi theo không rời kia.

Trong khoảnh khắc, La Ngọc Long giống như nhìn thấy thiên hỏa giáng xuống, đao ý mang tính hủy diệt khiến cho hắn có phần tim đập nhanh.

Hắn thất thanh nói: “Thần Tiêu Lục Diệt!”

Tốc độ của Vũ Nhị cực kỳ nhanh, không hề thua kém gì ba vị cường giả Thần Thông cảnh trên bầu trời.

Nhưng mà hắn đã mất đi năng lực phi hành, cho nên đành quan sát từ dưới đất xa xa chứ không giúp được gì, chỉ có thể ở đó lo lắng suông.

Nhưng mà dù sao hắn cũng đã từng là cường giả Bất Lậu cảnh, thần thông nhìn trời nghe đất vẫn còn đó, có thể nhìn thấy được tình hình bên trên, còn có thể nghe thấy được đối thoại giữa bọn họ.

“Chỉ vì một món thần binh?”

Vũ Nhị cảm thấy vô cùng hoang đường.

Tiểu tử này không đến mức nghèo phát điên rồi đấy chứ?

Nếu nói thần binh, Vũ gia không hề thiếu, trong đao mộ không có gì khác cả, chỉ có thần binh là nhiều thôi.

Nhưng bởi vì như thế cho nên hắn chưa bao giờ cảm thấy thần binh có gì quý giá.

Hắn thật sự không tài nào hiểu được, tại sao Cố Dương lại vì một món thần binh mà đi mạo hiểm.

Lúc này, một sát thi Pháp Lực cảnh đang đánh về phía Cố Dương, hắn nhìn mà đổ mồ hôi lạnh.

“Không đúng!”

Dù gì Vũ Nhị cũng đã từng là cường giả Bất Lậu cảnh đỉnh cao, khả năng quan sát còn đó, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra một ít lạ thường: “Vì sao chân nguyên của hắn lại cường đại như thế?”

Giữa Pháp Lực cảnh và Kim Thân cảnh có một khoảng cách cực lớn.

Khoảng cách này chính là pháp lực!

Kim Thân cảnh, thứ mà bên trong cơ thể tu luyện vẫn là chân nguyên, một khi đến Pháp Lực cảnh, chân nguyên lột xác thành pháp lực, đó là thay đổi về chất.

Nếu như nói chân nguyên của Kim Thân cảnh có thể nấu chảy thép luyện thành sắt, vậy thì pháp lực của Pháp Lực cảnh thì có thể hóa một cục sắt thép thành một đống bột mịn, uy lực hơn kém đâu chỉ gấp bội.

Chứ đừng nói tới pháp lực của cường giả Pháp Lực cảnh đã có linh tính nhất định, có thể hô mưa gọi gió trên mức độ nhất định, đánh ra bản lĩnh thần tiên trong truyền thuyết.

Khác biệt giữa Kim Thân cảnh với Pháp Lực cảnh giống như khác biệt giữa Kim Thân cảnh với võ giả Phàm cảnh vậy.

Khác biệt chính là sau Kim Thân cảnh có được thân thể gần như kim cương bất hoại, chỉ đơn thuần dựa vào pháp lực, muốn giết chết một vị Kim Thân cảnh không hề dễ dàng gì.

Nhưng mà mọi việc đều có ngoại lệ.

Nếu như gặp phải thần binh tuyệt thế thì cho dù kim thân cường đại đến cỡ nào cũng không chịu đựng được.

Còn có ngoại lệ khác chính là U Minh tông, khí huyết sát mà bọn chúng sử dụng quá mức âm độc, ngay cả kim thân cũng có thể ăn mòn được.

Thần Thông cảnh trong thiên hạ kiêng kỵ U Minh tông nhất đều vì một điểm này.

Lúc này, Vũ Nhị lại phát hiện chân nguyên của Cố Dương lại có linh tính tương tự như pháp lực.

“Rõ ràng hắn chưa phải là Pháp Lực cảnh, vì sao…”

Trên bầu trời, một ánh lửa sáng lên, đôi mắt hắn bị đau nhức, trong thoáng chốc không nhìn thấy cái gì cả.

Hắn chỉ có thể cảm ứng được một luồng khí tức mang tính hủy diệt đang từ trên không truyền đến.

Thiên Hỏa Phần Diệt!

Uy lực trong một chiêu này của Cố Dương đã mạnh hơn lần trước đâu chỉ gấp mười gấp trăm lần, cuối cùng đã có một tia uy thế hủy trời diệt đất, còn phá vỡ cả thần thông thiên thị địa thính của hắn.

Vũ Nhị cảm thấy hô hấp cứng lại.

Ngay sau đó, hắn chỉ thấy một thi thể từ trên bầu trời rơi xuống. Vẻ mặt hắn dại ra, khẽ nhếch miệng lẩm bẩm nói: “Tiểu tử này hay lắm.”

Một đao giết chết một sát thi Pháp Lực cảnh, thực lực của tiểu tử này đã đến trình độ như vậy rồi sao?

“Ngươi là Cố Dương?”

Đinh Phi cảm nhận được ngọn lửa mang tính hủy diệt này ở khoảng cách gần, pháp lực trong cơ thể giống như cảm ứng được thiên địch khiến cho hắn cảm nhận được một chút run rẩy.

Hắn sợ hãi cả kinh, cuối cùng ý thức được tiểu tử Kim Thân tam trọng trước mắt này chính là mục tiêu mà hắn đã khổ đợi hơn một tháng nay - Cố Dương.

Nhưng mà thực lực của kẻ này lại hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của hắn.

Hắn chỉ là Kim Thân tam trọng mà thôi, sao có thể cường đại đến mức như vậy chứ?

Ngay cả hắn cũng không thể nắm chắc một chiêu đánh gục sát thi được.

“Thần binh tuyệt thế!”

Đinh Phi quan sát thanh đao trong tay Cố Dương, đột nhiên hiểu được, trong lòng thầm kêu to một tiếng.

Vì sao không có ai nói với mình chuyện trên người Cố Dương mang theo một thanh thần binh tuyệt thế chứ?

“Đến lượt ngươi!”

Cố Dương nhìn sang Đinh Phi, ánh mắt ác lạnh, giơ Phượng Vũ đao lên cao, sử dụng đao pháp mới vừa học được trong lần mô phỏng trước đó.

Một tiếng ầm vang.

Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm sét.

Chiêu thức thứ ba của “Thần Tiêu Lục Diệt”, Thiên Địa Tịch Diệt!

Khoảnh khắc Phượng Vũ đao chém xuống, toàn bộ trời đất giống như đều nổi giận, địa long trở mình, trời cao giáng xuống từng trận sấm sét.

Đinh Phi bị khí cơ khóa chặt, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, một khắc này hắn đã cảm nhận được uy hiếp của tử vong.

“Trốn!”

Hắn không chút do dự, xoay người định trốn đi.

Nhưng vừa mới nhúc nhích, hắn lại hoảng sợ phát hiện, pháp lực trong cơ thể đang nhanh chóng trôi đi.

Một khi pháp lực rời khỏi thân thể hắn thì sẽ biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Trong chớp mắt, pháp lực đã bị trôi đi ba phần. Dưới cơn kinh hãi, Đinh Phi đột nhiên thu pháp lực về, lập tức mất đi năng lực lơ lửng trên không, thân thể bắt đầu rơi xuống.

Chỉ trong một nháy mắt này, đao của Cố Dương đã đến đỉnh đầu hắn.

Đinh Phi sợ đến mất hồn mất vía, pháp lực trong cơ thể điên cuồng trào ra, định ngăn chặn một đao trí mạng kia, miệng kêu: “Tha mạng…”

Phập!

Bình Luận (0)
Comment