Hai người Cố Dương đi theo phía sau Hàn chấp sự kia, duy trì khoảng cách nhất định.
Dường như bất cứ lúc nào bên trong thân thể tu sĩ này cũng có thể chui ra một con quái vật hàm chứa tu vi Pháp Lực cảnh.
Cố Dương nhìn lại ở một góc nhìn khác, năng lượng trong cơ thể hắn điên cuồng mà hỗn loạn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, nhưng lại duy trì một sự cân bằng kỳ lạ.
Xem ra còn tà môn hơn năng lượng sát thi của U Minh tông luyện chế.
Nếu như gặp phải ở nơi hoang vắng, hắn nhất định không nói hai lời mà lập tức rút đao ra chém chết trước.
Sau khi vào thành, Cố Dương đánh giá xung quanh.
Nhà cửa đều rất cũ kỹ, những chỗ hư hỏng cũng chỉ sửa chữa đơn giản qua loa.
Rất nhiều ngôi nhà đơn sơ được xây dựng bằng gỗ và cỏ tranh, trông lộn xộn không khác gì một khu ổ chuột.
Người đi trên đường, người bình thường không có tu vi trong người thì thoạt nhìn còn bình thường.
Nhưng hễ là tu sĩ, từ diện mạo đến trạng thái tinh thần đều khiến cho người ta có một cảm giác rất quỷ dị.
Tu vi càng cao thì nhìn qua càng không bình thường.
Mọc ra vài con mắt, ba cái chân, xúc tu trên người, vô lý nhất chính là trên đầu có một đầu heo răng nanh...
Phong cách này thật sự là quá âm ty địa phủ.
Người đi trên đường hết lần này tới lần khác làm ngơ như không thấy điều này.
Đây rốt cuộc là thế giới gì vậy?
Nếu không phải ở trong mô phỏng trước đó từng có ghi chép bản thân sinh tồn ở chỗ này mười năm bình an vô sự thì Cố Dương nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy.
Cuối cùng, Hàn chấp sự dẫn bọn họ đi tới một tòa kiến trúc lớn nhất trong thành.
Thoạt nhìn thì thấy trước kia hẳn là nha môn, cửa còn có sư tử đá chỉ còn lại một nửa.
Bọn họ đi vào bên trong, chẳng mấy chốc đã đến trước một cửa phòng.
“Mời hai vị vào.”
Hàn chấp sự dừng lại, làm động tác mời: “Mộc tiền bối ở bên trong.”
Cố Dương đẩy cửa ra, bên trong là một đại điện trống không, vị trí dựa vào tường trong cùng có một “người” đang ngồi.
Nửa bên trái của “người” là hình ảnh của một con quái vật, được bao phủ bởi vảy màu đỏ đen, bàn tay trái biến thành móng vuốt sắc nhọn, một nửa khuôn mặt quỷ cực kỳ dữ tợn, một thanh kiếm cắm vào ngực trái, đóng đinh hắn ta vào tường.
Thân thể nửa bên phải của “người” này lại giữ hình dáng của nhân loại, nhìn diện mạo, vẫn là dáng vẻ của một người trung niên.
Tay phải đang cầm một cuốn sách để đọc.
Kiểu nửa bên là người, nửa bên là hình dáng quái vật này thoạt nhìn quỷ dị đến cực điểm.
“Khách quý đến, vui mừng khôn xiết.”
“Người” kia nghe được tiếng mở cửa, buông sách trong tay xuống, giọng nói trung tính ôn hòa: “Thân thể lão hủ bất tiện, không tiện nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi.”
Cố Dương thấy giọng điệu hắn hiền lành, ánh mắt trong sáng, trong lòng rất bội phục.
Đã biến thành dáng vẻ quỷ quái này mà còn có thể giữ được sự lạc quan, thật không phải người bình thường có thể làm được.
Tu vi của “người” này đã đến Bất Lậu cảnh, năng lượng trong cơ thể hắn hoàn toàn không giống với những người khác, một nửa là đen, một nửa là trắng, phân biệt rõ ràng.
Hiển nhiên là hắn dùng một loại bí pháp đặc thù nào đó để tách bộ phận bị ô nhiễm trong cơ thể ra.
Cố Dương chắp tay nói: “Cố Dương bái kiến đạo hữu.”
“Lão hủ Mộc Hoang, điều kiện thiếu thốn, tiếp đón không được chu đáo.”
“Người” kia đánh giá Cố Dương và Hi Hoàng, bộc lộ sự ghen tị tràn ngập trong ánh mắt, cảm khái nói: “Nhìn thấy hai đạo hữu, lão hủ không nhịn được mà nhớ tới chuyện ngày xưa. “
Cố Dương hỏi: “Không biết đạo hữu gọi bọn ta tới đây có phân phó gì.”
“Phân phó thì không dám, lão hủ cả gan suy đoán một chút, hai vị đến từ Đại Chu?”
Lời nói này khiến cho Cố Dương hơi giật mình, không ngờ hắn lại biết Đại Chu.
Mộc Hoang đạo nhân thấy dáng vẻ giật mình của hắn thì dường như rất vui vẻ, trên mặt lộ ra ý cười, chẳng qua khuôn mặt kia thật sự quá mức đáng sợ.
“Đạo hữu đừng căng thẳng. Thật ra là hơn một trăm năm trước từng có một đạo hữu đến Mộc Hoang thành, cho nên ta biết được một ít chuyện về Đại Chu từ chỗ hắn.”
Không ngờ còn có người tiến vào thế giới động thiên này.
Cố Dương tò mò hỏi: “Người đó là ai?”
“Sương Hoa kiếm!”
Hi Hoàng ở một bên đột nhiên mở miệng.
Từ sau khi tiến vào, nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm thanh kiếm cắm ở nửa người Mộc Hoang đạo nhân, lúc này rốt cuộc cũng xác định, đây đúng là tuyệt thế thần binh của La gia.
Mộc Hoang đạo nhân cười nói: “Nếu đạo hữu đã nhận ra thanh Sương Hoa kiếm này thì chắc hẳn là quen biết La đạo hữu hơn một trăm năm nước kia nhỉ?”
Hi Hoàng hỏi: “Người đó tên là La Đông Nhạc?”
“Không phải, hắn ta tự xưng là La Khôn.”
Hi Hoàng gật đầu, sau đó không mở miệng nữa.
Trong lòng Cố Dương lúc này đã đại khái suy đoán được.
Năm đó, La gia xuất ra một Bất Lậu cảnh đỉnh phong, phát hiện ra sự tồn tại của động thiên này, muốn đột phá đến Thiên Nhân cảnh ở đây.
Chỉ là vì sao Sương Hoa kiếm lại ở tại chỗ này?
Hắn không hiểu thì hỏi: “Vì sao thanh kiếm này lại ở chỗ tiền bối?”
Đây chính là tuyệt thế thần binh, La Khôn kia cũng sẽ không tùy tiện tặng thần binh gia truyền cho người khác.
Mộc Hoang đạo nhân nói: “La đạo hữu đã chết, chỉ để lại thanh thần binh này.”
“Hả?”
Cố Dương sửng sốt, chẳng lẽ mình đoán sai?
Mộc Hoang đạo nhân nói tiếp: “Năm đó, La đạo hữu sử dụng một món dị bảo, mạnh mẽ mở thông đạo đi tới Hoàng Tuyền động thiên ra, dị bảo kia cũng theo đó mà vỡ vụn.”
“Hắn không có cách nào trở về Đại Chu. Có điều hai mươi năm, tâm trí và nguyên thần đã hoàn toàn bị ô nhiễm, phát cuồng mà chết, thật đáng tiếc.”
Cố Dương nhìn thanh kiếm cắm trước ngực hắn, hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất: “Vì sao thế giới này lại biến thành như vậy?”
“Ta cũng không biết.”
Mộc Hoang đạo nhân thở dài nói: “Năm trăm năm trước, mọi thứ đều rất bình thường, đột nhiên vào một ngày, mặt trời rơi xuống vực sâu, từ đó về sau, nguyên khí trời đất biến đổi, bắt đầu có quỷ vật xuất hiện.”
“Tu vi của ta lúc ấy còn thấp, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Từ đó về sau, thế giới này bị ô nhiễm càng ngày càng nghiêm trọng, quỷ vật cũng càng ngày càng nhiều, tu sĩ bọn ta dần dần biến thành hình dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này.”