Tuổi thọ của Kim Đan kỳ vượt qua một ngàn năm?
Như này cũng chênh lệch quá nhiều, đổi thành võ đạo thì thoáng cái đã rút lại mất hai phần ba.
Cố Dương thực sự không ngờ rằng sự chênh lệch về tuổi thọ lại lớn như vậy.
Có điều nghĩ lại, thực ra Pháp Lực cảnh của võ giả mạnh hơn so với tu sĩ Kim Đan kỳ.
Võ giả đến thế giới của tu sĩ, đối mặt với tu sĩ cùng cảnh giới, cho dù không thắng dễ dàng thì chí ít cũng không chột cũng què.
Nếu đổi lại là tu sĩ Kim Đan kỳ đến Đại Chu, đừng nói đánh với Pháp Lực cảnh, đối đầu với Kim Thân cảnh cũng chưa chắc có thể thắng.
Võ giả hy sinh tuổi thọ để tăng cường sức mạnh thân thể.
Nếu nghĩ như vậy, xem ra cũng cân bằng.
Cố Dương không chú trọng nhiều đến phần tuổi thọ này, mô phỏng nhiều lần như vậy, cũng chỉ khi ở Phàm cảnh từng có một lần sống thọ tới lúc chết già.
Ngoại trừ lần đó ra thì tất cả đều là chết oan uổng, tuổi thọ dài hơn nữa cũng không để làm gì.
Chờ hắn tới Thiên Nhân cảnh, khi có thể đánh hết tất cả kẻ địch thì không cần lo lắng vì tuổi thọ nữa.
“Nơi này không nên ở lâu.” Hàn Phong đột nhiên nhắc nhở.
“Vậy đi thôi.”
Cố Dương cảm thấy nên nghe lời khuyên của nhân sĩ chuyên nghiệp, mang theo Hi Hoàng rời khỏi nơi này.
Ngay sau khi bọn họ rời đi không lâu, từng cái đầu lao đến từ bốn phương tám hướng, tìm kiếm cái gì đó khắp nơi.
Những cái đầu này khép miệng lại, biểu cảm trên mặt có khóc thút thít, có cười điên cuồng, có vặn vẹo, trông không giống nhau, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
…
“Quỷ vật cực kỳ mẫn cảm với chân nguyên.”
Nửa đường, Hàn Phong giải thích: “Một khi cảm nhận được, quỷ vật xung quanh sẽ chen chúc lao tới, rất nhiều cường giả Nguyên Anh đều chết như vậy.”
“Đa tạ.”
Cố Dương chân thành cảm ơn.
Người này đã thành như vậy rồi mà còn xả thân cứu người, hắn cũng không khỏi cung kính nể phục.
Thật sự là người không nên trông mặt mà bắt hình dong.
“Ta còn có việc phải làm, cứ chia tay tại đây đi.”
Vẻ mặt Hàn Phong vẫn cứng ngắc như trước, hỏi: “Chúng ta có thể còn có ngày gặp lại không?”
Cố Dương suy nghĩ một chút rồi vẫn thành thật nói: “Ta sẽ còn trở lại Mộc Hoang thành.”
“Được, bảo trọng.” Hàn Phong dừng lại, nhìn theo hai người rời đi.
…
“Thật là một người tốt.”
Cố Dương không khỏi xúc động nói.
Hi Hoàng hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Trước tiên cứ tìm hiểu một chút về hoàn cảnh nơi này, sau đó tính tiếp.”
Cố Dương mở hệ thống ra.
Thật ra vừa rồi hắn chỉ giết hai tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng lại nhận được những hai mươi điểm năng lượng.
Cũng có nghĩa là giết một tu sĩ Kim Đan kỳ thì nhận được mười điểm năng lượng.
Đáng tiếc là ba người này chẳng để lại nổi một món linh khí, đúng là quá nghèo.
Số dư của hắn hiện tại là ba mươi hai điểm.
[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao bốn điểm năng lượng.]
“Có.”
[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là tu vi Kim Thân tam trọng. Ngươi tiến vào Hoàng Tuyền động thiên, phát hiện nơi này không thích hợp tu luyện nên lập tức rời đi.]
[Khi ngươi và Hi Hoàng trở về, bị một vị cường giả Pháp Lực nhị trọng đánh lén. Ngươi bị thương nhẹ, thi triển “Thần Hoàng Quyết” thoát khỏi nơi này.]
[Nửa đường, các ngươi phát hiện Sở Tích Nguyệt bị người ta truy sát, vì thế ra tay tương trợ. Một trận đại chiến nổ ra, ngươi đánh lui kẻ địch.]
[Sở Tích Nguyệt bị trọng thương, ngươi chuẩn bị đưa nàng về Sở gia, ở nửa đường gặp một cường giả Pháp Lực tam trọng của Tần gia, không rõ nguyên do đã ra tay với các ngươi. Ngươi bị giết chết tại chỗ, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]
Không ngờ Sở Tích Nguyệt lại xảy ra chuyện.
Cố Dương cảm thấy kỳ lạ, người truy sát nàng ít nhất cũng là Pháp Lực cảnh, nếu không thì không có khả năng chạy thoát khỏi tay hắn.
Pháp Lực cảnh lại tự mình ra tay, muốn giết một võ giả Phàm cảnh.
Điều này hơi kỳ lạ.
Chẳng lẽ là vì phá hoại quan hệ thông gia giữa Tần gia và Sở gia sao?
Hai võ giả Phàm cảnh kết hợp có thể ảnh hưởng đến đại cục gì?
Cố Dương còn nhớ rõ ở trong mô phỏng lúc trước, rất nhiều năm sau, Sở Tích Nguyệt vẫn còn sống, chắc là sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng mà cũng không ổn.
Suy cho cùng, đó là tuyến thời gian trước đó, hiệu ứng bươm bướm này của hắn đã sớm thay đổi hoàn toàn tương lai, xảy ra chuyện cũng không có gì kỳ lạ.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ một trong những điều sau.]
[…]
Cố Dương không lựa chọn, trực tiếp tắt hệ thống.
…
Tiếp đó, Cố Dương mang theo Hi Hoàng chính thức bắt đầu săn giết quỷ vật khắp nơi.
Trên người bọn họ đều đeo ngụy trang phù, có thể che giấu được cảm ứng của quỷ vật. Sau khi tiếp cận, trước khi quỷ vật phản ứng lại, dùng Phượng Hoàng chân hỏa hóa nó thành tro bụi.
Vì để an toàn, Cố Dương cứ đánh một phát lại đổi một chỗ khác.
Mỗi lần giết quỷ vật, năng lượng nhận được từ một điểm đến ba điểm.
Không đến nửa ngày, hắn đã giết chết hơn mười quỷ vật.
Điều này khiến cho hắn nghĩ về niềm vui đánh quái vật khi chơi trò chơi, tuy rằng không có giá trị kinh nghiệm, nhưng sau khi nhìn thấy quỷ vật bị đánh chết, nhận được năng lượng, một loại vui vẻ đã lâu không thấy bỗng xuất hiện.
Gần đến buổi tối, họ phát hiện một quỷ vật.
“Bất Lậu cảnh!”
Cố Dương nhìn thấy cái đầu khổng lồ kia lơ lửng trên không trung, trên mặt mang theo vẻ bi thương thống khổ, cách rất xa cũng chịu một ít ảnh hưởng, tâm trạng không hiểu sao lại hoảng hốt.
Hắn lắc đầu với Hi Hoàng, tỏ vẻ nhanh chóng rút lui.
Loại quỷ vật cấp bậc này, bản thân hắn chưa thể đối phó nổi.
Đúng lúc này, quỷ vật Bất Lậu cảnh kia đột nhiên quay lại, nhìn về phía bọn họ.
“Bị phát hiện rồi sao?”
Cố Dương kéo Hi Hoàng lên định chuồn đi thì thấy khuôn mặt khổng lồ kia dại ra, ngay sau đó toát ra biểu cảm hoảng sợ đến cực điểm rồi vèo một cái xoay người bỏ chạy.
Tình huống gì vậy?
Hắn gặp phải mười mấy quỷ vật rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt quỷ vật còn xuất hiện biến hóa, hơn nữa rõ ràng biểu cảm kia chính là sợ hãi.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một vị lão giả đang đi về phía này.
Thật trùng hợp, hắn đã từng gặp người này.
“Tiền bối?”
Cố Dương tỏ vẻ ngạc nhiên, sao hắn lại ở đây?