Lão giả vuốt râu, hài lòng nói: “Không tệ, hiện giờ trên người ta không có thứ gì nên hồn cả, cũng không còn cái gì có thể đưa cho ngươi. Như vậy đi, ta có thể giải đáp một nghi vấn trong lòng ngươi.”
Cố Dương thoáng nghĩ, hỏi: “Vị kia của Xích Minh thiên, làm như thế nào mới có thể đối phó với nó được?”
Lão giả lắc đầu nói: “Không đến Thiên Nhân cảnh thì ngươi không phải là đối thủ của nó được.”
“Muốn tiêu diệt được nó, vậy phải hủy diệt Xích Minh thiên trước, nhưng mà không đến Động Hư cảnh thì đừng nghĩ đến chuyện này.”
“Còn có một cách khác, đó là nếu ngươi lấy được Nhân Hoàng kiếm thì có thể khắc chế được nó. Năm đó, nó đã từng bị trọng thương dưới Nhân Hoàng kiếm.”
“Ngoài ra, nó đã đánh dấu trên người ngươi rồi, cho dù ngươi chạy đến đâu cũng không tránh khỏi được nó lần theo dấu vết. Muốn thoát khỏi nó, ngươi chỉ có thể đến Văn viện ở Thần Đô, học kiếm pháp của vị Thiên Nhân kia để chặt đứt được mối liên kết này.”
“Bản thể của nó không thể tùy tiện rời khỏi Xích Minh thiên, chỉ có thể thông qua hóa thân để phóng sức mạnh đến nhân gian, chỉ cần chặt đứt tất cả hóa thân của nó thì nó sẽ không cách nào phóng sức mạnh xuống được nữa.”
Lão giả nói xong, thân hình biến mất tại chỗ.
“Tiểu tử, lên trên đi thì có thể rời khỏi nơi này. Có duyên sẽ gặp lại.”
Đánh dấu?
Cố Dương chấn động, nhớ tới khi trước lúc sử dụng một chiêu thức cuối cùng của “Diệt Thần Cửu Thức” đã cảm ứng được luồng ý chí khủng bố kia.
Nói như vậy, đánh dấu trên người hắn đã bị hạ xuống từ khi đó.
Thảo nào trong mấy lần mô phỏng, cho dù hắn đã trốn vào trong bí cảnh ở Thiên Trụ sơn nhưng vẫn sẽ bị vị kia của Xích Minh thiên phát hiện ra.
Những thông tin này đều vô cùng có giá trị.
Cuối cùng hiểu biết được thêm một chút về vị kia của Xích Minh thiên.
Hắn cũng biết nên đối phó với nó như thế nào.
Chỉ cần giết tất cả hóa thân của nó ở nhân gian thì nó sẽ biến thành con hổ không có nanh vuốt.
Phương pháp phóng hóa thân của nó chắc là mấy công pháp “Diệt Thần Cửu Thức” và “Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết” các loại.
Những nơi mà hắn biết gồm có Vũ gia đã diệt môn.
Cao gia, Tào gia, Xích Tôn giáo, còn có Thiên Cực đạo nhân.
Bao gồm hai trong chín thế gia vọng tộc, một trong sáu môn phái phái, ngoài ra còn có một lão quái vật đã chết rồi nhưng vẫn còn rục rịch.
Thực lực như vậy mạnh đến mức khó tưởng tượng nổi.
Sau lưng còn có hóa thân khác hay không cũng rất khó nói.
Cố Dương cảm thấy gánh nặng đường xa.
Xem ra bước đầu tiên phải tới Văn viện, học được kiếm pháp của viện trưởng, chặt đứt đánh dấu trên người trước.
Sau đó nghĩ cách lấy Nhân Hoàng kiếm vào tay.
Đợi khi có đủ thực lực rồi thì tiêu diệt mấy thế gia kia, chặt đứt xúc tu mà vị kia của Xích Minh thiên đã chìa về phía nhân gian. Cố Dương đã thầm xác định kế hoạch, bèn nói với Hi Hoàng: “Đi thôi.”
Hi Hoàng không hề nhúc nhích, chỉ sang bên kia nói: “Phụ thân, ta cảm thấy bên kia có thứ gì đó đang kêu gọi ta.”
Cố Dương liếc nhìn về phía nàng chỉ, cũng thử cảm nhận, nhưng lại không hề cảm ứng được gì cả.
Nhưng mà hắn biết với tính cách của nàng, nếu như không phải là chuyện rất quan trọng thì sẽ không ăn nói lung tung, bèn nói: “Đi, tới xem thử.”
…
Hai người Cố Dương đi thẳng xuống dưới, đi suốt nửa canh giờ.
Nhiệt độ trong không khí càng lúc càng cao, nhưng lại không hề gây trở ngại gì cho hai người.
Đây là một hang động rộng rãi dưới đất, chia ra vô số cửa hang nhỏ.
Hi Hoàng đột nhiên đi vào trong một lối đi nhỏ hẹp, càng đi vào trong lại càng hẹp, đến phía sau chỉ có thể để cho một người đi qua.
Tốc độ đi tới trước của nàng cũng càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng, nàng dừng lại.
Đi đến tận cuối cùng, trên đất là một bộ thi thể, thoạt nhìn là thi thể của một con quái vật, nhưng lại có cánh tay của nhân loại.
Hiển nhiên, đây là một tu sĩ sau khi không khống chế được đã biến thành quái vật, không biết vì sao lại chết ở trong này.
Miếng ngọc bội trong lòng bàn tay đang phát ra ánh sáng trắng mông lung.
Hi Hoàng vươn tay cầm lấy ngọc bội kia, hơi đau lòng nói: “Đây là Thần Tâm bội, chí bảo của La gia. Khi mỗi một hậu duệ của La gia tròn một tuổi, tộc trưởng sẽ dùng Thần Tâm bội để mở trí tuệ, không ngờ lại thất lạc ở đây.”
Hóa ra là chí bảo của La gia, hèn gì nàng lại bị triệu hồi.
Xem ra ít nhất đây cũng là một món linh khí.
Không biết có giá trị bao nhiêu điểm năng lượng…
Cố Dương nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, quay đầu nhìn bộ thi thể kia: “Đó là người kia của ngươi…” Nói xong, hắn đột nhiên nghẹn giọng, không biết nên gọi quan hệ giữa nàng với vị cường giả Bất Lậu cảnh của La gia kia như thế nào.
E rằng nàng là người có vai vế cao nhất La gia, chí ít mỗi một người ở La gia đều phải gọi nàng một tiếng cô tổ nãi nãi, bối phận cao đến mức không biết nên xưng hô như thế nào.
Hi Hoàng lắc đầu: “Không phải hắn.”
“Cho dù nói như thế nào thì cũng không thể để cho hắn bị vùi xác ở đây.” Cố Dương tiến lên trước, tay đè lên trên thi thể.
[Phát hiện ra nguồn năng lượng, có muốn nạp năng lượng không?]
“Có.”
[Nạp năng lượng thànhc ông, nhận được hai mươi lăm điểm năng lượng.]
“Ừm, ở đây có chữ viết.”
Hi Hoàng thấy thi thể tự dưng biến mất cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi lẽ đây cũng không phải lần đầu tiên Cố Dương làm việc này trước mặt nàng.
Đợi sau khi thi thể biến mất, không ngờ trên tảng đá bên dưới lại có khắc rất nhiều chữ nhỏ.
Kiểu chữ trên đó rất nhỏ, giống như chỉ khẽ khắc chạm, trong môi trường thiếu sáng như này rất dễ bị bỏ qua.
Là do Hi Hoàng cẩn thận nên phát hiện ra khác thường.
Cố Dương nhìn kỹ lại, vừa nhìn thấy hàng chữ đầu tiên thì hắn đã ngớ cả người ra.
“Ta đạo hiệu Mộc Hoang, xuất thân Kim Sơn tông…”
Mộc Hoang đạo nhân?
Chữ viết này chắc là do thi thể này khi còn sống để lại, nhưng tại sao nó lại tự xưng là Mộc Hoang đạo nhân?
Vậy thì người ở trong Mộc Hoang thành là ai?
Cố Dương cảm thấy hơi quỷ dị, tiếp tục xem.
Nội dung sau đó đã giới thiệu sơ lược về cuộc đời của hắn, sau khi mặt trời rơi xuống, hắn đã thành lập Mộc Hoang thành, chứa chấp rất nhiều tu sĩ với bình dân, dựa vào một đại trận lưu truyền lại từ Thượng Cổ để chống lại quỷ vật.