Chỉ thấy hai móng vuốt to lớn màu đen mọc ra từ sau lưng hắn, sau đó lại mọc ra thêm hai cái móng vuốt ngắn hơn.
Trong nháy mắt, một con nhện khổng lồ màu đen xé rách lớp da, chui ra từ trong cơ thể La Diệu Vũ.
Cuối cùng, chỉ còn lại cái đầu lơ lửng ở đó, trên mặt vẫn còn sót lại vẻ tức giận.
Cái đầu kia không ngừng phình ra, chỉ thoáng chốc, đường kính đã vượt quá mười mét, trở nên cực kỳ to lớn.
La Ngọc Long nhìn thấy toàn bộ quá trình biến dị, khiếp sợ tái xanh mặt mày.
Không ngờ nhị thúc tổ lại biến thành một con quái vật.
Đột nhiên, cái đầu khổng lồ kia quay lại, trợn mắt nhìn hắn.
Bỗng nhiên, một ngọn lửa giận không tên từ trong lồng ngực xông thẳng lên trên đầu.
Dựa vào cái gì mà La Diệu Vũ kia dám quát mắng sai bảo ta?
Dựa vào cái gì mà muốn ta bán mạng cho gia tộc này?
Dựa vào cái gì mà muốn ta ở lại nơi nguy hiểm này?
…
Tức giận trong lòng La Ngọc Long phá tan phòng tuyến lý trí, vèo một cái, quay người chạy trốn, rất nhanh đã biến mất tăm.
Cái đầu khổng lồ kia phát ra tiếng rít gào, muốn lập tức đuổi theo, nhưng lại gặp phải một chướng ngại vô hình, bị bắn trở về.
Nó quay đầu nhìn về phía Cố Dương ở cách đó không xa, toàn bộ gân xanh trên mặt đều nổi lên.
Lúc này, Cố Dương đã khôi phục hình người, trên người mặc y phục do pháp lực ngưng tụ thành, tay cầm Phượng Vũ đao, ánh mắt âm u lạnh lẽo: “Nơi này không phải nơi để ngươi giương oai!”
Thức thứ nhất của Thần Tiêu Lục Diệt, Thiên Hỏa Phần Diệt!
Một đao chém ra, thiên hỏa giáng xuống!
Sau khi đến Pháp Lực cảnh, uy lực trong thức này có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hắn thật sự dẫn dắt thiên hỏa giáng xuống từ trên bầu trời, đánh lên trên người quỷ vật kia.
Dưới sức mạnh mang tính hủy diệt này, quỷ vật kia phát ra tiếng thét thảm thiết, bị đốt cháy gần như sạch sẽ.
Trong phạm vi của thiên hỏa, tất cả mọi thứ đều biến thành tro tàn.
…
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một giọng nói tức giận từ đằng xa vọng đến.
Một luồng khí tức mạnh mẽ nhanh như chớp bay về phía này.
Pháp Lực cảnh tam trọng!
Cố Dương không chút do dự, bổ xuống đao thứ hai.
Thức thứ hai của Thần Tiêu Lục Diệt, Lôi Đình Tru Diệt!
Trên bầu trời, một tia sấm sét to lớn màu tím bổ xuống, đánh lên trên người quái vật nhền nhện màu đen kia.
Ngay sau đó, ánh sáng cực kỳ chói mắt xuất hiện.
Vút!
Cuối cùng bóng hình kia cũng đã đến, chỉ thấy mặt đất để lại một cái hố cực lớn, nhưng không cảm nhận được khí tức của La Diệu Vũ nữa rồi.
Mà người hành hung đã hóa thành một con phượng hoàng, biến mất ở phía chân trời, tốc độ nhanh đến mức độ không cách nào tưởng tượng được.
“Cho dù ngươi là ai, lão phu cũng phải chém ngươi thành trăm mảnh!”
Xong rồi, lại đắc tội với một gia tộc.
Cố Dương nghe ra được bên trong giọng nói ở đằng sau kia ẩn chứa sát ý mãnh liệt, bèn cảm khái một tiếng, nhưng trong lòng lại không chút để ý.
Bởi có câu, nợ càng nhiều càng không lo.
Hắn có đủ nhiều kẻ thù rồi, không quan tâm xuất hiện thêm một La gia.
Dù gì La gia cũng là chó săn của Tam Thánh môn, dựa vào quan hệ của hắn và Tam Thánh môn, ngày sau sớm muộn gì cũng phải đối đầu.
Sau khi bay xa mấy trăm cây số, lúc này Cố Dương mới dừng lại, khôi phục hình người.
Hi Hoàng hỏi: “Phụ thân, tiếp theo mình đi đâu?”
“Trước tiên tìm một nơi dừng chân đã.”
Cố Dương quan sát xung quanh một lát, thấy phía nam có một tòa thành, nói: “Đi tới đó đi.”
Hai người bay về phía tòa thành kia, để tránh cho mọi người khiếp sợ, bọn họ đáp xuống dưới chân một ngọn núi bên ngoài thành, sau đó đi bộ vào thành.
Chủ yếu là hắn cần phải mua mấy bộ y phục.
Vừa rồi khi đột phá biến thành phượng hoàng, y phục đều rách tươm, bây giờ chỉ dựa vào pháp lực biến hóa ra y phục, cảm giác là lạ, mà như này cũng tiêu hao rất lớn.
Sau khi đến Pháp Lực cảnh, thay đổi lớn nhất chính là chân nguyên được chuyển hóa thành pháp lực, chưa kể đến uy lực tăng gấp bội, quan trọng hơn chính là pháp lực có linh tính, có thể làm được rất nhiều chuyện mà trước kia không làm được.
Ví dụ như dùng pháp lực biến hóa ra y phục, thoạt nhìn không khác y phục bình thường là mấy.
Còn có thể tùy ý biến hóa tính chất của nó, muốn lửa thì có thể xuất hiện lửa, muốn băng thì có thể dùng pháp lực biến ra băng.
Pháp lực đã có thể hình thành vòng bảo hộ vững chắc không thể lay chuyển, cũng có thể hóa thành đồ vật mềm mại nhất thiên hạ, chứa hết vạn vật.
Pháp lực có thể sáng tạo ra đủ loại thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi, dưới con mắt của người phàm, Pháp Lực cảnh chẳng khác gì thần tiên.
Nếu pháp lực đủ hùng hậu, hô mưa gọi gió, đào núi lấp biển cũng chẳng phải việc khó.
Pháp Lực cảnh cũng chia làm ba tầng, mỗi một tầng chính là một trọng.
Trọng là như thế nào?
Sau khi đạt được Kim Thân, chuyện cần làm chính là mở rộng nguyên thần, đến một cực hạn nào đó thì sẽ mở ra thiên môn, bước vào cấp bậc cao hơn.
Mỗi khi tăng lên một trọng, liên hệ giữa nguyên thần và thiên địa sẽ càng thêm mật thiết, có thể thoải mái dẫn dắt nguyên khí thiên địa hơn.
Mặc dù Cố Dương mới bước vào nhất trọng, nhưng nguyên thần của hắn vô cùng lớn mạnh, pháp lực trong người cũng hùng hậu đến cùng cực.
Lúc này, cuối cùng tích lũy hùng hậu trong nhiều năm trước cũng đã chuyển hóa thành thực lực, dễ dàng giết chết quỷ vật kia và quái vật do cường giả Pháp Lực cảnh nhị trọng biến thành.
…
Cố Dương tìm một nhà trọ ở lại, nhờ tiểu nhị trong đó đi mua y phục.
Hi Hoàng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vừa rồi vì để phá vỡ cấm chế kia đã sử dụng không ít pháp lực, cần phải nghỉ ngơi.
Bản thân hắn cũng phải sắp xếp lại thu hoạch lần này.
Hắn mở hệ thống ra, thấy bên trong chỉ còn hai mươi tám điểm năng lượng.
Nói cách khác, vừa rồi hắn tiến hành hai mươi lăm lần mô phỏng, sau khi giết chết quỷ vật và quái vật kia thì lần lượt nhận được tám điểm và hai mươi điểm năng lượng.
Không có linh hỏa trợ giúp, tiến độ tu luyện vẫn còn rất chậm.
Trên cơ bản, nội dung mô phỏng trước đó đều giống nhau, có thể thấy được, càng về sau thì tăng chút thực lực này cũng không sinh ra ảnh hưởng gì đến đại cục.
[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao mười điểm năng lượng.]
Lại lên giá, tăng gấp hai phẩy năm lần.
Cố Dương hơi đau đầu.
Điều này có nghĩa là, một lần mô phỏng phải bổ sung mười thanh pháp khí phổ thông, hai thanh linh khí phổ thông.
Hắn rất nghi ngờ, cướp hết linh khí và pháp khí trên đất Đại Chu này cũng chưa chắc có thể giúp hắn đột phá đến Bất Lậu cảnh, chứ đừng nói đến Thiên Nhân cảnh.
“Vẫn phải tới thế giới động thiên kiếm năng lượng mới được.”
Cố Dương thầm suy nghĩ.