“Sau khi phụ thân rời đi, mẫu thân vẫn luôn buồn bực không vui, thường lấy nước mắt rửa mặt, hồi nhỏ ta đều nhìn thấy cả.”
“Tiểu di ngươi cho đến giờ vẫn không chịu lập gia đình, đây chẳng phải vì trong lòng đã có đối tượng rồi sao?”
“Có lẽ đây chính là số mệnh của nữ tử Sở gia chúng ta.”
Sở Ngân Tinh trầm mặc.
Sở Tích Nguyệt hít một hơi thật sâu, nói: “Ta biết, hắn giết hoàng đế, Trấn Quốc kiếm nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn đâu phải là đối thủ của Trấn Quốc kiếm? Ta chỉ muốn xin lão tổ, có thể bảo vệ hắn một mạng thôi…”
“Ngu xuẩn!”
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Sở Tích Nguyệt lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, sau khi thấy rõ người đến là ai thì trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng: “Nhị tổ mẫu!”
Chỉ thấy trên bầu trời có một bóng dáng lơ lửng, đó chính là nhị tổ mẫu Sở Mi, có được tu vi Pháp Lực nhất trọng.
Nàng đến đây nhanh như vậy thật sự ngoài dự đoán của các nàng.
Sở Tích Nguyệt hỏi: “Sao ngươi chạy đến đây nhanh như vậy?”
Sở Mi chậm rãi đáp xuống mặt đất, nói: “Ta vừa khéo đến Tề châu làm chút việc. Lá gan của ngươi không nhỏ, đồ của cường giả Pháp Lực cảnh mà ngươi cũng dám cướp đoạt.”
Trên đường đi, nàng đã nhận được tin tức tình báo, cho nên biết được chân tướng.
Tuy rằng trên tin tức tình báo kia không nói cụ thể là thứ đồ gì, nhưng có thể khiến Sở Tích Nguyệt sử dụng tín hiệu xin giúp đỡ cấp bậc cao nhất, nhất định không phải là thứ đơn giản.
Đúng lúc này, ba người cảm ứng được một luồng kiếm ý kinh người đang nhanh chóng lao đến đây.
Sở Mi biến sắc: “Đến nhanh thật.”
Trong nháy mắt, một bóng dáng đã xuất hiện trên không trung của viện. Người kia dùng giọng nói lạnh như băng: “Giao đồ ra đây, lão phu có thể coi như không phát sinh chuyện gì cả. Nếu không, đừng trách lão phu hạ kiếm không lưu tình.”
Sau đó, hắn rút kiếm trong tay ra, một đường kiếm ý màu bạc xông thẳng lên trời.
Phía dưới, kiếm trong tay Sở Tích Nguyệt và Sở Ngân Tinh đều vang lên ong ong. Sắc mặt các nàng đều trắng bệch, khóe miệng rỉ máu, hiển nhiên đã bị đường kiếm ý bá đạo tuyệt luân kia gây thương tích.
“Thần binh tuyệt thế?”
Sở Mi biến sắc.
Đương nhiên nàng biết đến Lục Vân Sơn. Tuy rằng cảnh giới thấp hơn một bậc, nhưng nàng vẫn tin rằng có thể che chở cho đám người Sở Tích Nguyệt rời đi.
Nhưng nếu trong tay Lục Vân Sơn xuất hiện thêm một thanh thần binh tuyệt thế thì kết cục sẽ khác.
Bên trong phòng, Hi Hoàng cảm ứng được một đường kiếm ý vô cùng sắc bén đang xông thẳng lên trời, trong lòng cả kinh nên đi ra: “Phụ thân, là người của La gia đuổi tới sao?”
Cố Dương ngẩng đầu nhìn bóng người nhỏ bé ở xa xa kia, vỗ Phượng Vũ đao, trấn an sự bồn chồn xao động của nó.
Sau khi đường kiếm ý kia xuất hiện, Phượng Vũ đao giống như bị kích thích, tự chấn động, giống như định phân cao thấp với đối phương.
Hắn lắc đầu nói: “Không phải.”
Hi Hoàng vẫn lo lắng: “Sơn Đài thành là trấn quan trọng của Tề châu, xuất hiện một vị cường giả như vậy, La gia sẽ không ngồi yên không để ý đến. Phụ thân, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Nàng không phải vì lo lắng cho an nguy của phụ thân, nàng tin tưởng thực lực của Cố Dương hơn bất cứ ai.
Nhưng từ trong tiềm thức, nàng lại không muốn để phụ thân xảy ra xung đột với La gia.
Cho dù như thế nào, trên người nàng vẫn có một nửa huyết mạch của La gia.
Mặc dù năm đó La gia bán đứng nàng và mẫu thân, nhưng chuyện này đã qua hơn một ngàn năm rồi, người năm đó bán đứng các nàng chỉ sợ đã sớm hóa thành một đống đất vàng.
Người đã chết rồi, nàng cũng có thể buông bỏ oán hận trong lòng. Tuy rằng không muốn nhận La gia, nhưng luôn có một chút nhớ tình xưa như vậy.
Cố Dương nói: “Người kia đang truy sát một bằng hữu của ta. Ta không thể ngồi yên không để ý đến.”
Hi Hoàng nhìn vẻ mặt của hắn, có một trực giác, chỉ sợ người bằng hữu kia có quan hệ không bình thường với hắn.
Nhưng mà vì sao còn chưa ra tay?
Tuy rằng nàng không hiểu, nhưng không hỏi.
Phụ thân làm việc chắc chắn có lý do của hắn.
Lúc này, giọng nam tử kia lại một lần nữa vang lên: “Trong vòng mười giây, giao đồ ra!”
Hắn đang đưa ra tối hậu thư.
Cố Dương vẫn không định ra tay, vừa trấn an Phượng Vũ đao đang xao động, vừa kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
…
……
“Lục Vân Sơn, Pháp Lực nhị trọng, một trăm hai mươi năm trước bại dưới kiếm của Trần Hạo của Trần gia. Sau đó, hắn về Khánh châu bế quan, không hề có tin tức.”
Trong một tửu lâu nào đó trong thành, hai người ngồi trong phòng bao, bàn về vị Lục Vân Sơn kia.
Người nói là một nam tử sắp ba mươi tuổi, thuật lại cuộc đời của Lục Vân Sơn: “Cũng chính sau trận chiến ấy, Trần Hạo bắt đầu lên thẳng mây xanh, trong hơn mười năm ngắn ngủi đã đột phá đến Pháp Lực tam trọng, leo lên hạng mười Tông Sư bảng.”
“Nhưng mà trên tư liệu lại không hề nhắc đến chuyện trong tay hắn có một thanh thần binh tuyệt thế. Thẩm lão, ngài thấy sao?”
Ngồi ở đối diện hắn là một lão giả nhìn trông bình thường, mí mắt đang cụp xuống, giống như đang ngủ gật.
Nam tử lại gọi vài tiếng: “Thẩm lão, Thẩm lão…”
Lão giả mới tỉnh lại, dụi dụi mắt, ngáp nói: “Cái gì? Hả, thần binh à, chắc gần đây mới lấy được, còn chưa hoàn toàn luyện hóa.”
Hai người này đều đến từ Hồng Lâu.
Nam tử tên Điền Triết Vũ, chính là đệ tử ký danh của chủ nhân Hồng Lâu.
Còn lão giả họ Thẩm, là tuần tra sứ có tuổi nghề lâu nhất, cũng là một vị tuần tra sứ Thần Thông cảnh duy nhất.
Bình thường bọn họ vẫn ở trên thảo nguyên, tìm hiểu hư thực về cường giả Man tộc.
Mấy ngày hôm trước, thảo nguyên xuất hiện biến cố cực lớn. Bọn họ không thể ở lại thảo nguyên được, chỉ có thể quay về Đại Chu. Hôm nay đi qua Sơn Đài thành.
Không ngờ rằng lại gặp phải việc này.
Bảng danh sách do Hồng Lâu ban bố chỉ giới hạn trong dân chúng Đại Chu, cường giả ở nước ngoài, còn có cường giả Man tộc trên thảo nguyên đều không được ghi chép lại vào trong đó.
Điền Triết Vũ hơi kinh ngạc, nói: “Thần binh tuyệt thế còn chưa hoàn toàn luyện hóa đã dám chạy đến Tề châu. Hắn không sợ bị La gia cướp đi sao?”
Một món thần binh tuyệt thế rất đáng để một Bất Lậu cảnh ra tay.
Có thể nói rằng, hành động lần này của Lục Vân Sơn cực kỳ mạo hiểm.