Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294: Thù Lớn Được Báo

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 294: Thù lớn được báo

Trấn quốc công cũng chỉ là Pháp Lực cảnh mà thôi, còn có thương thế trên người.

Một mối nguy cơ khác chính là vị kia của Xích Minh thiên kia. Thế nhưng, hắn cũng chưa cần phải lo lắng, dù sao cách một thế giới, nó muốn giết tới đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Chỉ cần không phải là Thiên Nhân cảnh tự mình đến truy sát hắn, hắn muốn chạy thì chắc chắn vẫn thành công.

Ngày đó, hắn thực hiện một mạch hết hai mươi lăm lần mô phỏng, ngoại trừ đột phá cảnh giới, còn có thu hoạch khác.

“Thần Hoàng Quyết”, “Thần Viên Quyết”, “Thần Hổ Quyết” và “Thần Quy Quyết” của “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” đều đã là tầng thứ năm, đến cả “Thần Long Quyết” cũng đã đến tầng thứ tư.

“Luyện Thần Thiên” cũng đã tới tầng thứ năm, chỉ cần năm thứ này đều đột phá đến tầng thứ sáu, ngưng tụ hóa thân cũng đã đủ dùng.

Bây giờ điều cần phải lo lắng chính là kế tiếp đi đâu?

“Ngộp chết ta rồi…”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, cái túi treo ở bên hông của Hi Hoàng đang giãy dụa kịch liệt.

“Xoạt” một tiếng, cái túi vải bị xé toạc ra, một con chim xanh nhỏ bay ra.

Nó chính là con chim xanh nhỏ có lai lịch thần bí mà hắn gặp được ở trong Trấn Yêu tháp.

Lần trước ở bên ngoài Thần Đô, sau khi nuốt pháp lực của giáo chủ Xích Tôn giáo, nó đã lâm vào hôn mê.

Cố Dương thường xuyên gặp phải kẻ địch, lo lắng có một ngày mình sẽ không cẩn thận đè chết nó, nên bèn giao cho Hi Hoàng mang theo. Nàng lấy một cái túi ra bỏ nó vào, vẫn luôn đeo ở bên hông.

“Thúy Nhi, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi.”

Cố Dương thấy nó lại khỏe như vâm thì trong lòng rất vui. Nói thật, hắn vẫn luôn lo lắng nó sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Con chim xanh nhỏ bay lên vai Cố Dương, ngạc nhiên nói: “Chủ nhân, ngươi lại tìm một tình nhân khác sao? Tại sao trên người nàng lại có khí tức của chủ nhân? Lẽ nào ngươi làm nàng lớn bụng rồi?”

“Nói vớ nói vẩn.”

Cố Dương thấy nó vừa tỉnh dậy đã bô bô cái mỏ như tàu lửa chạy thì giơ tay đánh một cái.

Hắn chỉ thấy nó lại nhanh nhẹn lắc mình một cái, vô cùng láu lỉnh trốn qua một bên, bỗng vô cánh bay lên cao một chút, thét lớn: “Chủ nhân thẹn quá hóa giận rồi.”

Cố Dương thầm kinh ngạc, một cái tát này, mặc dù đánh rất tùy ý, nhưng cũng không phải người nào cũng có thể tránh được.

Tu vi của hắn đã tới mức này, một chưởng tiện tay cũng ẩn chứa kỹ xảo võ đạo cực kỳ cao thâm, phong kín tất cả đường lui của nó.

Con chim xanh nhỏ này lại có thể dễ dàng né tránh.

Cố Dương thay đổi góc nhìn, thấy trong cơ thể nó có hơn một ngọn lửa màu xanh, tuy rất nhỏ, nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó lại cực cao.

Sinh vật có thể sống sót ở trong hoàn cảnh như vậy của Trấn Yêu tháp, quả nhiên không đơn giản.

Hi Hoàng ngồi đối diện hắn bị lời nói của con chim xanh nhỏ làm cho đỏ hết cả mặt, lại nhịn không được nói: “Phụ thân, con chim này vẫn chưa hóa hình, nhưng có thể nói chuyện, trên người nhất định có huyết mạch của Yêu hoàng.”

Con chim xanh nhỏ dừng ở chỗ cửa sổ, nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Cố Dương, giọng nói hơi kinh ngạc: “Phụ thân? Chủ nhân, ngươi thật sự làm lớn bụng của một giống cái loài người sao?”

Cố Dương còn chưa mở miệng, Hi Hoàng đã nổi giận: “Không được nói như vậy về mẫu thân của ta.”

“Oa, dữ tợn quá.”

Cố Dương tức giận nói: “Nếu ngươi lại bô bô cái mỏ như tàu lửa chạy nữa, ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”

“Tàu lửa là cái gì? Là tàu bốc cháy sao?”

“…”

Trong khi nói chuyện, bọn họ đã tới Trung châu thành.

Vừa mới vào cổng thành, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Người đánh xe run như cầy sấy nói: “Công… tử, có người chặn xe…”

Cố Dương mở cửa sổ xe ra nhìn, chỉ thấy một nhóm người đứng ở phía trước, người dẫn đầu có dáng vẻ rất phúc hậu, khí chất âm nhu, rõ ràng là một tên thái giám, có tu vi Kim Thân cảnh.

Nghe nói, công pháp tu luyện của thái giám của hoàng cung đều là “Liên Hoa Bảo Giám” .

Không ngờ sau khi tu luyện tới Kim Thân cảnh, thái giám vẫn là thái giám, môn công pháp này đúng là tà môn.

Bên cạnh còn có một người quen khác, chính là Tiền Hi Vân.

“Bái kiến Cố công tử.”

Những người kia cũng đồng thời cung kính thi lễ với hắn.

Không ngờ tất cả mọi người đều ở đây đợi hắn.

“Các vị đừng khách khí.”

Cố Dương đi xuống xe ngựa, hỏi: “Các vị chờ Cố mỗ ở đây, không biết có gì chỉ giáo?”

Tên thái giám Kim Thân cảnh kia đi lên phía trước, nói: “Thuộc hạ Trang Đức Trung, phụng mệnh đến đây đón công tử.”

“Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai?”

“Công tử nhìn cái này sẽ biết.”

Trang Đức Trung cầm một thứ đưa qua.

Cố Dương lấy ra xem thử, đó là một tờ giấy lụa hơi mỏng, bên trên viết một hàng chữ: “Trang Đức Trung là người của ta.” Ký tên là một chữ Tô, còn có một dấu ấn, chính là ấn của ngọc tỷ truyền quốc.

Thì ra là Tô Ngưng Yên.

Hắn nói: “Tin tức của nàng đúng là nhanh thật.”

Trang Đức Trung nói: “Thuộc hạ đã chuẩn bị tiệc rượu, mời công tử rời bước trước”

“Tiệc rượu thì bỏ đi, tìm cho ta một nơi tĩnh mịch.”

Cố Dương đã biết kẻ này là người của Tô Ngưng Yên thì không khách khí với hắn nữa.

Tiếp theo, một đoàn người giống như nhiều ngôi sao bay quanh mặt trăng, vây kín một chiếc xe ngựa bình thường này đi vào trong thành.

Người đánh xe nào đã gặp qua chuyện như vậy, hắn gần như không thể đánh xe, kinh hồn bạt vía suốt cả dọc đường.

“Cố đại ca.”

Tiền Hi Nguyệt cưỡi một con ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, gọi một tiếng.

Ngoại trừ lần đó ra, Trang Đức Trung và những người khác đều cách khá xa, không hề làm phiền bọn họ.

Cố Dương cười nói: “Nửa năm không gặp, xem ra ngươi gầy đi không ít. Tứ Hải tiền trang thế nào rồi?”

Tiền Hi Vân nhìn hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp: “Ta đã lấy lại quyền kinh doanh của Tứ Hải tiền trang, Tiền Hi Dương chết rồi, hung thủ ám hại gia gia của ta cũng đã bị ta giết. Những kẻ phản bội gia gia của ta đều bị ta đuổi khỏi Tứ Hải tiền trang.”

Cố Dương ngẩn ra trước, sau đó nói: “Vậy thực sự chúc mừng ngươi.”

Tiền Hi Vân thấp giọng nói: “Cảm ơn ngươi.”

Trước đây, nàng bỏ tất cả ở Tĩnh châu thành, trở về Tứ Hải tiền trang, mục đích chính là muốn đòi lại công đạo cho gia gia.

Bây giờ, nàng làm được rồi.

Nhưng nàng lại không có chút vui vẻ nào khi thù lớn đã được báo cả.

Bình Luận (0)
Comment