Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 340 - Chương 340: Bốn Câu Hỏi

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 340: Bốn câu hỏi

Nếu như thế, vậy hắn sẽ thay đổi một câu hỏi rõ ràng hơn: “Ta muốn biết, đến Động Hư cảnh như thế nào?”

Thây khô nói: “Chờ chín loại thần thú của ‘Cửu Thiên Ngự Thần Quyết’ của ngươi đều tu luyện đến tầng thứ chín, tự nhiên có thể đột phá đến Động Hư cảnh. Hoặc là ngươi có thêm được một ít tinh huyết căn nguyên của Phượng Hoàng, thức tỉnh truyền thừa của huyết mạch Phượng Hoàng, theo thời gian trôi qua, cuối cùng có một ngày có thể đến Động Hư cảnh.”

Hai con đường này đều không hề dễ dàng.

Hắn còn chưa thu thập đầy đủ Cửu Châu ấn, muốn tu luyện chín loại thần thú đến tầng thứ chín, vậy phải cần bao nhiêu lần mô phỏng đây?

Về phần tinh huyết căn nguyên của Phượng Hoàng, dựa theo ý của nó, chắc giống như tinh huyết giấu trong gan phượng hoàng lúc trước, thứ này còn khó hơn.

Cố Dương hỏi: “Nếu là công pháp khác thì sao?”

Thây khô nói: “Đây là câu hỏi thứ hai.”

Cố Dương ngẫm nghĩ, không định dùng cơ hội quý giá lên câu hỏi này. Hắn đã đến cảnh giới này rồi, chắc chắn sẽ không chuyển sang tu luyện công pháp khác.

“Câu hỏi thứ hai, ở đâu có tinh huyết thần thú mà ta cần?

Một hóa thân Bạch Hổ bay ra khỏi mi tâm của Cố Dương, rơi vào trong đỉnh lớn.

Đỉnh lớn lóe lên một đường sáng trắng mỏng manh, lập tức biến mất.

Thây khô nói: “Ngươi chắc chắn muốn biết sao? Năm đó, Hạ tiểu tử vì tìm kiếm tinh huyết của Thái m U Huỳnh, mở lối đi tới Xích Minh thiên mới dẫn đến họa sát thân.”

Thái m U Huỳnh ở Xích Minh thiên.

Cố Dương nhận được tin tức tình báo quan trọng này thì thầm vui mừng.

Tuy rằng hắn còn chưa có được công pháp Thái m U Huỳnh, nhưng hắn đã biết được tinh huyết ở đâu, chờ ngày nào đó có đủ thực lực rồi, hoàn toàn có thể đánh đến Xích Minh thiên, mang tinh huyết tới.

Đang nghĩ vậy, trong đầu hắn giống như có một tia chớp xẹt qua.

Nếu như Xích Minh thiên là do Hạ đế cố tình mở ra, như vậy có phải trong ba nơi khác của tứ đại thánh địa đều giống như vậy không?

Lại nghĩ sâu thêm một tầng, rất có khả năng rằng trong tứ đại thánh địa, mỗi một thế giới đều có một loại tinh huyết thần thú.

Nhất định là vậy!

Triêu Dương Đại Thánh của Tam Thánh môn đã nhận Phượng Hoàng là chủ nhân, như vậy bên trong rất có thể có tinh huyết Phượng Hoàng để lại.

Theo suy luận này, hai thánh địa khác, đại khái Bích Tiêu cung và Tinh Thần hải cũng đều tồn tại một loại tinh huyết thần thú.

Cố Dương suy nghĩ cẩn thận điểm này rồi, trong lòng vô cùng hưng phấn.

Vậy tương đương với dùng một câu hỏi nhưng nhận được đến bốn đáp án.

Ta thật sự quá thông minh.

Hắn tự khen ngợi mình.

Trên mặt Cố Dương không hề lộ ra vẻ khác thường gì, nói: “Con đường tu hành vốn chông gai từng bước, nguy hiểm gì, ta cũng không sợ.”

“Được. Ở Đông hải có một Bồng Lai thiên, đó là quốc gia của Yêu tộc, di thể của thần thú Thượng Cổ là Huyền Vũ ở trong Yêu Thần cốc. Hiện giờ ngươi đang tu luyện chân thân Phượng Hoàng, giả mạo Yêu tộc không có vấn đề gì, chỉ cần không bị lộ, còn có cơ hội nhận được tinh huyết của Huyền Vũ.”

Nói xong, nó còn nói rõ kỹ càng cách thức tiến vào Bồng Lai thiên cho hắn.

Bồng Lai thiên, Yêu Thần cốc!

Cố Dương nhớ kỹ.

Nhưng mà muốn mở cửa vào Bồng Lai thiên thì có một điều kiện đầu tiên, cần phải đến Bất Lậu cảnh mới có đủ sức mạnh để phá vỡ cấm chế Thượng Cổ.

“Câu hỏi thứ ba, nhược điểm của Triêu Dương Đại Thánh.”

Cố Dương nói xong, chỗ mi tâm bay ra hóa thân của Thông Thiên thần viên, rơi vào trong đỉnh lớn.

Đỉnh lớn sáng lên ánh sáng màu vàng kim.

Thây khô nói: “Nàng đã đến gần Động Hư cảnh rồi, chính vì bị thế giới động thiên hạn chế nên không cách nào đột phá được. Cho dù cho ngươi một phi kiếm linh bảo thì ngươi cũng không thể là đối thủ của nàng. Cứ ở lại trong hoàng cung, đừng rời đi đâu cả mới có thể tự bảo vệ mình.”

“Chờ ngày nào đó ngươi đến Thiên Nhân cảnh, nàng sẽ không đáng lo. Ngươi chính là nhược điểm của nàng.”

Cố Dương cảm thấy thật thiệt thòi, vậy có gì khác không trả lời chứ?

Nhưng mà vấn đề trước hắn đã chiếm hời rồi, tính toán như vậy thì không lỗ không lời đi.

“Câu hỏi thứ tư, làm thế nào mới có thể khiến vết thương của viện trưởng Văn viện khỏi lại?”

Hóa thân của Phượng Hoàng bay ra khỏi mi tâm của Cố Dương, rơi vào trong đỉnh lớn.

Viện trưởng Văn viện hiện giờ là cái đùi to nhất mà hắn có thể tìm được, còn có thù oán với vị kia của Xích Minh thiên, chỉ cần có người này ở đây, hắn sẽ không cần lo vị kia của Xích Minh thiên gây phiền toái cho mình.

Cộng thêm Lạc vương, hai người này liên thủ, cho dù là Tam Thánh môn, Xích Minh thiên hay là Tinh La tông trong tương lai thì đều đừng mong dễ dàng đánh vào Thần Đô.

Kết cục toàn bộ thế giới sẽ hoàn toàn khác.

Đây cũng là lý do vì sao hắn bằng lòng sử dụng một câu hỏi quý giá.

Thây khô nói: “Bên trong Đào Nguyên thiên có một cây hoa sen vạn năm, lấy hạt sen trong đó, chỉ một hạt đã đủ để cho vết thương của hắn khôi phục.”

Cố Dương hỏi: “Đào Nguyên thiên ở đâu vậy?”

Lúc này, Tô Ngưng Yên ở bên cạnh nói xen vào: “Thế giới động thiên chỗ Tam Thánh môn tên là Đào Nguyên thiên.”

Cố Dương giật mình, hóa ra là vậy.

Thây khô nói: “Hôm nay dừng lại ở đây, hoan nghênh lần sau lại đến.” Nói xong đã chui xuống dưới lòng đất, biến mất không thấy tung tích.

Mãi cho đến khi rời khỏi dưới lòng đất, trở lại trên mặt đất, một lần nữa đóng miệng giếng lại, Cố Dương và Tô Ngưng Yên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đối mặt với một nhân vật thần bí khó lường như vậy, áp lực quá lớn.

Cố Dương nhỏ giọng nói: “Vị này rốt cuộc là ai vậy?”

Tô Ngưng Yên lắc đầu nói: “Ta không biết, nhưng mà căn cứ vào ghi chép của thái tổ lưu lại thì người này rất có thể vẫn luôn ở sâu dưới lòng đất từ thời Hạ triều, còn việc hắn ở trong lòng đất bao nhiêu lâu rồi thì không ai biết cả.”

Nói tóm lại, nó là một lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, biết được vô số bí mật.

Cố Dương đột nhiên nhớ tới lão giả thần bí đã gặp được ở Long Môn đảo và Hoàng Tuyền động thiên, có lẽ hắn biết được lai lịch của người thần bí ở dưới lòng đất này.

Lần sau nếu có thể gặp được, chi bằng hỏi thử xem.

Cảm nhận của hắn về lão giả này không tệ, hai lần gặp nhau đều nhờ hắn ra sức, nhưng đều không hề bạc đãi hắn.

Bình Luận (0)
Comment