Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 348 - Chương 348: Thẩm Vận (2)

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 348: Thẩm Vận (2)

Bước thứ hai, đả thông các cầu nối ẩn giấu trong thân thể và trên huyệt đạo khắp toàn thân, hình thành một vũ trụ bên trong, lượng pháp lực có thể tiếp nhận tăng thêm trên mười lần.

Bước thứ ba, nguyên được tích vào từng giọt máu trong cơ thể, thậm chí là từng tế bào, hiệu quả chuyển hóa sinh mệnh lực thành pháp lực tăng lên vượt bậc.

Nói thẳng ra, ở giai đoạn này, chính là khai thác hết tiềm năng trong cơ thể, tương tự như tái sinh máu thịt trong truyền thuyết.

Đáng tiếc, do sự thay đổi của pháp tắc thiên địa, cho dù xác thịt đã tu luyện đến trình độ này, nhưng bởi vì không thể nhận được năng lượng bổ sung trong thiên địa, vì vậy khi chỉ còn lại một giọt máu, nguyên thần cùng lắm chỉ có thể tồn tại được một khoảng thời gian.

Đợi đến khi sức mạnh trong máu tiêu tán, nguyên thần sẽ tự động diệt vong.

Thẩm Vận đang ở bước thứ hai, chẳng qua không biết xác thịt đã mạnh mẽ tới mức độ như thế nào, cộng thêm pháp lực hùng hậu không bì nổi, nếu không phải hắn có suy nghĩ muốn bắt sống thì Cố Dương đã không phải là đối thủ của hắn.

Vũ Nhị tiếp tục nói: “Thẩm Vận là một người gian ác, xảo quyệt không ai bằng, hắn chỉ là đầy tớ của một vị đại thánh trong Tam Thánh môn, bởi vì thân phận là con người nên hắn bị phái xuống nhân gian.”

“Thái U Phệ Nguyệt Công mà hắn tu luyện là một bộ công pháp cực kỳ thâm độc. Hai người cùng tu luyện bộ công pháp này có thể cắn nuốt đối phương, nuốt chửng công lực, thậm chí là căn nguyên sinh mệnh của đối phương, giúp bản thân lớn mạnh.”

Nói tới đây, trong giọng nói của hắn cực kỳ chán ghét.

“Thời điểm Thẩm Vận vừa tới nhân gian còn cố ý truyền rộng rãi bộ công pháp này ra ngoài, rất nhiều người không hiểu rõ, còn tưởng rằng gặp được kỳ ngộ, cuối cùng đều là hắn được lợi.”

“Sau khi việc này bị bại lộ, hắn lập lên Thẩm gia, tuyển nhiều thê thiếp, sinh ra rất nhiều con cái rồi truyền lại ‘Thái U Phệ Nguyệt Công’ cho chúng, để chúng tự chém giết lẫn nhau, mỗi một thế hệ chỉ đến khi chọn ra được một người Thần Thông cảnh mới kết thúc.”

“Chỉ có những người tu luyện ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ mới có thể may mắn thoát khỏi.”

“Mục đích của hắn là muốn sử dụng mô hình nuôi trùng này bồi dưỡng ra Bất Lậu cảnh, để hắn cắn nuốt, về cơ bản hắn sắp thành công rồi.”

“Một ngàn năm rồi, vất vả lắm hắn mới bồi dưỡng ra một Thẩm Châu có Pháp Lực tam trọng, kết quả lại bị ngươi giết chết, hắn làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ?”

Nói cho cùng, Vũ Nhị cũng thấy mừng khi người khác gặp họa.

Tối qua lúc ở chỗ viện trưởng Văn viện, nghe nói Thẩm Vận đã từng cắn nuốt sinh mệnh lực của nhiều người, Cố Dương còn cho rằng công pháp đó tương tự với “Thiên Cực Thần Công”.

Hiện tại xem ra, “Thái U Phệ Nguyệt Công” không mạnh bằng “Thiên Cực Thần Công”, nhưng cũng có giới hạn như vậy, chẳng qua Thẩm Vận có ý định với con cháu hậu thế, thực sự làm cho người ta căm phẫn.

Nếu so sánh với vị hoàng đế bị Thiên Cực đạo nhân mê hoặc, cuối cùng cắn nuốt nhi tử kia thì hắn cũng không kém.

Sau cùng, Vũ Nhị nói: “Thẩm Vận cũng hay ức hiếp những người có cảnh giới thấp hơn hắn, đợi tới khi ngươi đạt tới Bất Lậu cảnh, cho dù là ‘Thiên Vấn Cửu Đao’ hay là ‘Thần Tiêu Lục Diệt’ đều có thể dễ dàng đánh bại hắn.”

Nói thì dễ.

Cố Dương nói: “Thế chủ nhân sau lưng hắn thì sao? Ba vị Thiên Nhân kia của Tam Thánh môn phải ngăn cản như thế nào?”

Vẻ mặt Vũ Nhị lập tức thay đổi, năm đó hắn bị thua trong tay một trong ba vị kia của Tam Thánh môn, không hề có chút sức lực ngăn cản nào

Thực lực của Thiên Nhân là thứ mà Bất Lậu cảnh tuyệt đối không thể so bì.

“Yên tâm, bọn họ không dám tùy ý giáng xuống nơi này. Cảnh giới càng cao, tốc độ hao mòn của sinh mệnh càng nhanh. Đây chính nguyên nhân vì sao cường giả Thiên Nhân cảnh của tứ đại thánh địa hiếm khi giáng xuống.”

Cố Dương nói: “Năm đó, ngươi bị một trong số ba vị của Tam Thánh môn ám toán sao?”

Vũ Nhị lạnh lùng nói: “Năm đó, ta chỉ luôn đề phòng vị kia của Xích Minh thiên, nhưng không ngờ rằng, người ra tay lại là tiện nhân kia của Tam Thánh môn kia.”

Đôi mắt Cố Dương lóe sáng.

Nói như vậy, thật ra Tam Thánh môn và Xích Minh thiên đã cấu kết với nhau từ sớm.

So ra thì hai thánh địa còn lại ít hiện diện hơn hẳn.

Hắn hỏi: “Là chủ nhân của Thẩm Vận sao?”

“Là vị đứng sau Quách gia. Bây giờ, nàng còn đang ở trong đao mộ.”

Đao mộ?

Cố Dương đã làm rõ những băn khoăn trong lòng.

Trong một lần mô phỏng, hắn và Lăng Linh từng vào đao mộ rồi gặp phải một vị cường giả đáng sợ, thì ra là một vị trong Tam Thánh môn.

Hắn hỏi: “Còn một vị nữa thì sao?”

Trong Tam Thánh môn tổng cộng có ba vị Thiên Nhân, đây chỉ mới có hai vị, còn một vị nữa.

“Vị còn lại trong Tam Thánh môn chỉ từng xuất một lần vào năm vây giết Hạ đế, sau đó không ai thấy hắn xuất hiện nữa.”

“Thế hắn có nâng đỡ thế lực nào không?”

“Chắc là La gia.”

Thì ra là La gia.

Gia tộc này với Cố Dương có chút dây mơ rễ má, “nữ nhi” kia của hắn có mang nửa huyết thống của La gia.

“Không hay rồi!”

Đúng lúc này, Vũ Nhị lập tức tái mét mặt mày, nói: “Xích Nhật đã trở về.”

Cố Dương gần như đồng thời cũng cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng cường đại, dùng tốc độ cực nhanh giáng xuống Vô Lượng sơn.

“Cung nghênh giáo chủ!”

Trên Vô Lượng sơn, một đám người hành lễ với bóng người màu đỏ trên không trung.

Phía sau bóng người màu đỏ còn có một đám người, những người này đều là nhân vật nòng cốt của Xích Tôn giáo.

Đứng ở đầu tiên chính là giáo chủ Xích Nhật.

Theo sát phía sau là thánh tử Đường Duệ từng bại dưới tay Cố Dương và Phượng Tiểu Tiểu điên điên khùng khùng kia.

Hai người này xưa đâu bằng nay, đã có tu vi Kim Thân cảnh rồi.

Không chỉ có bọn họ, mấy vị cường giả Thần Thông cảnh ngày đó bố trí cạm bẫy trong quốc trượng phủ Thần Đô, ý đồ hốt gọn một mẻ trọng thần triều đình Đại Chu cũng đang ở đây.

Tu vi mấy người này cũng đều đã bước vào Pháp Lực cảnh.

Thu hoạch lớn nhất, tất nhiên là giáo chủ Xích Nhật, một lần trở thành Bất Lậu cảnh.

Ở Xích Tôn giáo, sức mạnh đều do thần chủ ban tặng.

Tất cả những chuyện này đều xảy ra vào một tháng trước, thần chủ đột nhiên ban xuống thần ân, khiến cho cảnh giới của tất cả mọi người bỗng dưng tăng cao một bậc.

Bình Luận (0)
Comment