Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351: Chiến Bất Lậu (2)

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 351: Chiến Bất Lậu (2)

Bởi vì muốn giết một vị cường giả Bất Lậu cảnh sẽ phải trả một cái giá rất lớn.

Mười tám năm trước, lão tổ Vũ gia của nàng bị mấy vị cường giả Bất Lậu cảnh cộng thêm với vài vị Kiếm Thánh vây giết, đã chống đỡ được thời gian nửa tháng, cuối cùng là vì hao hết sinh mệnh lực mà chết đi.

Lại tính xa hơn trước nữa, là một trăm năm trước, chưởng giáo Đạo môn đời trước là do vị kia của Xích Minh thiên ra tay.

Bất Lậu cảnh khó giết đến cỡ nào, hiển nhiên có thể thấy được.

Là ta hại hắn rồi!

Trái tim Lăng Linh run lên.

Nàng nắm chặt trường kiếm trong tay, không hề chùn bước bay về phía cửa động.

Cố Dương vì nàng mà một mình đối mặt với cường địch. Sao nàng có thể một mình sống sót được?

Một lát sau, nàng đã đến cửa động, thấy bóng dáng cao lớn kia của Cố Dương, một người một đao chặn toàn bộ kẻ địch ở bên ngoài, bóng dáng không ai bì nổi kia sao mà quen thuộc như thế.

Nam nhân này, cho dù gặp phải kẻ địch cường đại đến cỡ nào đều chưa từng lùi bước.

Khi ở Phàm cảnh đã như vậy, hiện giờ vẫn như thế.

Cho dù hiện giờ hắn phải đối mặt là võ giả cường đại nhất thế gian này.

Cố Dương không quay đầu lại, cũng không nói một câu với nàng, nhưng giữa hai người lại cực kỳ ăn ý.

Lăng Linh đứng phía sau hắn, cảm giác được áp lực kia chợt nhẹ đi, để cho nàng có thể nhìn thẳng vào vị cường giả Bất Lậu cảnh ở trước mặt.

“Chết!”

Xích Nhật hành động, hắn bỏ qua mấy chiêu thức chỉ hào nhoáng bên ngoài, sử dụng thủ đoạn nguyên thủy nhất, cũng cường đại nhất của cường giả Bất Lậu cảnh, chính là vật lộn!

Sau khi tu thành thân thể bất lậu, mở ra bí mật ẩn giấu trong cơ thể con người, đào móc tiềm lực của bản thân đến cực hạn, sức mạnh của thân thể đã đủ để so sánh được với thần thú Thượng Cổ.

Một quyền này gần như đã đánh sụp đổ không gian.

Tốc độ cực hạn vượt qua tốc độ phản ứng thần kinh của thân thể con người.

Người đang ở đây gần như không có ai có thể nhìn thấy rõ được bóng dáng của hắn.

Hắn có thân thể bất lậu, thậm chí có thể ngăn cách được pháp lực, có vạn pháp bất xâm.

Sự cường đại của cường giả Bất Lậu cảnh đã được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn dưới một quyền này.

Pháp Lực cảnh bình thường khi phải đối mặt với một quyền này chỉ chỉ có kết cục bị đánh chết ngay tại chỗ mà thôi.

Rầm!

Một quả đấm thật sự theo nắm tay của Xích Nhật đấm xuống.

Sức mạnh khủng bố hình thành nên một đường sóng xung kích, lấy hai người làm tâm sóng mà lan ra.

Núi đá sụp đổ, cây cối bật cả gốc.

Mặt đất trong vòng mười mét xung quanh thân hai người đều bị cày mất một tầng.

Một quyền nhất định phải thành công này của Xích Nhật lại bị đỡ được.

Hắn chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh khó có thể hình dung được đột nhiên chống đỡ này, khiến cho ngực hắn nhộn nhạo, hít thở nghẽn lại, không tự chủ được bay ngược đi.

Bay ngược ra mãi hơn mười mét mới dừng thế bay đi được.

“Chuyện này… sao có thể chứ?”

Xích Nhật thấy Cố Dương đứng tại chỗ, không hề động đậy. Hắn tỏ vẻ kinh hãi, biểu cảm kia giống như đã gặp phải quỷ.

Hắn hiểu rõ bí mật ẩn giấu trong thân thể con người, khai phá ra tất cả tiềm lực của thân thể con người, có thể chống lại cả thần thú Thượng Cổ.

Theo lý thuyết, một quyền này đủ để đánh bại bất cứ Pháp Lực cảnh nào.

Trừ khi cầm thần binh tuyệt thế trong tay thì mới có thể đỡ được một đòn này.

Nhưng Cố Dương chẳng qua mới là Pháp Lực cảnh, nhưng lại đột ngột đỡ được một quyền này của hắn, còn đánh lui hắn nữa.

Sức mạnh của tiểu tử này còn cao hơn cả mình sao?

Trong lòng Xích Nhật vừa giận vừa sợ đan xen.

Không thể nào!

Hắn lại phi thân lên, hai người vứt bỏ tất cả kỹ xảo hoa mỹ, chỉ dựa vào sức mạnh và tốc độ va chạm vào nhau.

Rầm rầm rầm!

Trong nháy mắt, không biết hai người đã đánh bao nhiêu lần, mỗi một lần đánh vào đều sẽ bộc phát ra sóng kích khủng bố.

Mọi người đang vây xem ở đây, cho dù là người của Xích Tôn giáo hay là Lăng Linh đều không thể không lẩn đi rất xa, sợ bị dư âm đánh tới.

Chiến đấu như vậy hoàn toàn vượt trên tưởng tượng của bọn họ, không có pháp lực, không có chiêu thức hoa mỹ, chỉ có mỗi tốc độ cực hạn và sức mạnh cực hạn mà thôi.

Ở trước mặt sức mạnh như vậy, cho dù là vài vị cường giả Pháp Lực cảnh cũng cảm thấy pháp lực của mình giống như tờ giấy.

Cái gọi là kim thân vốn không hề có tác dụng gì khi ở trước mặt sức mạnh như vậy.

Người ở đây không có một ai mà không sợ.

Cách đó không xa, Bùi Thiến Lan nghe được động tĩnh từ xa xa, lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể bay qua hỗ trợ.

Bên cạnh, Vũ Nhị ngồi chung với nàng trên một tảng đá, vẻ mặt hơi phức tạp, lẩm bẩm nói: “Hảo tiểu tử…”

Thực lực của Cố Dương hiện giờ đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Chỉ dựa vào sức mạnh thân thể đã đủ để đánh có đi có lại với Xích Nhật có cấp bậc Bất Lậu cảnh nhất trọng rồi, thậm chí còn chiếm được thế thượng phong.

Chờ đến khi hắn đến Bất Lậu cảnh thì sẽ thế nào đây?

Ban đầu hắn còn tương đối lo lắng.

Nhưng đến lúc này thì hắn đã biết được lo lắng trước đó của hắn đều là dư thừa mà thôi.

Với thực lực của Cố Dương, muốn giết Xích Nhật có lẽ còn hơi khó khăn, nhưng muốn dẫn Lăng Linh toàn thân mà lui lại là chuyện dễ dàng.

Phải biết rằng hắn còn chưa rút đao ra đâu!

Rầm!

Quyền thứ mười tám, cuối cùng Xích Nhật không chịu nổi sức mạnh cuồng bạo kia nữa, đã bị đánh bay thẳng ra ngoài, nện lên trên một ngọn núi, cả ngọn núi ầm ầm đổ sụp.

Người của Xích Tôn giáo nhìn thấy mà vong hồn đều bốc hết lên, giáo chủ thế mà lại không đánh lại được tiểu tử kia!

“Ta sẽ khiến ngươi chết!”

Rầm!

Đỉnh núi kia đột nhiên nổ tung, một luồng sức mạnh khủng bố đến cực điểm bộc phát ra.

Chỉ thấy một vòng lửa màu đỏ bay lên, giống như một vầng thái dương, chói mắt đến khiến cho người ta không mở mắt ra được.

Xích Nhật đã định liều mạng, bất chấp tất cả chuyện hóa sinh mệnh lực thành pháp lực, đây không phải là sức mạnh có thể xuất hiện ở trên thế gian này.

Cố Dương ở phía dưới đối mặt với Xích Nhật đã nổi điên, trên mặt đã xuất hiện thêm vài phần nghiêm túc, cuối cùng nâng Phượng Vũ đao lên!

Bình Luận (0)
Comment