Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 364 - Chương 364: Phát Hiện Vĩ Đại (2)

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 364: Phát hiện vĩ đại (2)

Một đường kiếm khí vô cùng sắc bén chém về phía súc sinh kia!

Một kiếm này là hệ thống tu vi cuộc đời hắn.

Chỉ thấy con vẹt màu lam kia hắt hơi một cái đã thổi tan được đường kiếm khí kia đi, đường kiếm khí còn không thể chạm vào một sợi lông của nó.

Thực lực hai bên có chênh lệch quá xa.

“Quả nhiên là con lai giữa người và rồng!”

Mục Quân lẩm bẩm nói, ánh mắt lại đột nhiên sáng lên.

Đây là một đề tài vô cùng tốt đấy, con lai giữa nhân loại và cự long, đây là chuyện chưa bao giờ xuất hiện ở Thụy Cầm đại lục.

Hiện giờ, sinh vật trước mắt này rốt cuộc thuộc về nhân loại hay thuộc về sinh vật siêu phàm đây?

Có thể thuần hóa hắn, thu làm thú sủng được không?

Mục Quân nghĩ đến đây, trong lòng hưng phấn lên.

Nếu có thể bắt con lai giữa người và rồng này về làm thú sủng, như vậy hắn chính là người đầu tiên của Thụy Cầm đại lục làm được chuyện này, tuyệt đối là phát hiện vượt trên thời đại.

Hắn đang định bắt người trước mắt này vào trong không gian ngự thú thì còi báo động trong lòng lại đột nhiên vang lên.

Con vẹt đậu trên bờ vai cũng dang rộng cánh ra.

Xung quanh người hắn hình thành một vòng sáng màu lam.

Vèo!

Một đường kiếm khí im hơi lặng tiếng bay tới, chém lên trên vòng sáng kia, rắc một tiếng, vòng sáng giống như bọt biển vỡ vụn ra, chút nữa thôi sẽ chém lên trên người hắn.

Một móng vuốt khổng lồ tự dưng từ đâu chìa ra, chặn đường kiếm ý kia lại.

Vài giọt máu bắn ra, trên móng vuốt khổng lồ kia xuất hiện một vết thương nhỏ bé.

“Grào!”

Một con gấu chó khổng lồ nhảy ra từ một không gian kỳ dị, chỉ thấy hình thể của nó cực kỳ khổng lồ, chiều cao trên ba trượng, toàn thân tản ra khí tức cuồng bạo.

Rõ ràng là một con yêu thú Bất Lậu cảnh.

Sau khi nó bị thương, ánh mắt trở nên đỏ bừng, gào to một tiếng, không gian xuất hiện một đường sóng gợn, dũng mãnh lao về phía đường kiếm ý bay tới.

Người mới vừa xuất kiếm chính là Hoàng Cực Kiếm Thánh, thời cơ xuất kiếm của hắn cực kỳ xảo quyệt, vốn có cơ hội giết chết cường giả Pháp Lực cảnh kia ngay tại chỗ rồi.

Ai ngờ đối phương lại còn có một con yêu thú Bất Lậu cảnh khác.

Từ sau khi Hạ triều diệt vong cho đến nay, Đại Chu chưa hề xuất hiện yêu thú cường đại như vậy nữa.

Có thể nói Hoàng Cực Kiếm Thánh có kiến thức rộng rãi, nhưng đối mặt với một con yêu thú như vậy cũng đành bất lực.

Cho dù là lúc mạnh nhất hắn cũng chưa chắc có thể đánh được, chứ đừng nói tới hiện giờ thương thế còn chưa lành.

Một kiếm mới vừa rồi, hắn đã đánh ra toàn bộ pháp lực trong cơ thể.

Lúc này, đối mặt với con yêu thú kia đánh ngược lại, việc duy nhất mà hắn có thể làm chính là nâng Hoàng Cực kiếm lên chắn ở trước người mà thôi.

Đúng lúc này, hắn cảm thấy cánh tay bị nắm chặt, đã được người kéo sang bên cạnh, thoát được một đòn trí mạng này.

Hoàng Cực Kiếm Thánh vừa mở mắt đã nhìn thấy một người không ngờ đến: “Cố Dương?”

“Cố Dương!”

Bên kia, Hàn Mộng Linh nhìn thấy bóng dáng kia, trong lòng cũng sinh ra một tia kích động.

Tĩnh Hải vương nhìn thấy Cố Dương, nhưng lại biến sắc, gấp gáp nói: “Cố hiền đệ, chạy mau!”

Theo ý hắn thì người trước mắt này quá mức đáng sợ, Cố Dương đến đây chẳng qua chỉ uổng công chịu chết mà thôi.

Mục Quân nhìn chằm chằm vào nam tử mới vừa xuất hiện, giống như đang nhìn một món đồ đặc sắc hiếm có, kích động nói: “Ngươi rất khác biệt!”

Sau khi Cố Dương đột phá đã một mình đi đến Tĩnh châu thành. Một chuyến này còn có một ít tính nguy hiểm, cho nên không mang theo Lăng Linh mà để nàng lại chỗ đó.

Nửa ngày trước đó hắn đã đến Tĩnh châu thành rồi, nhưng vẫn không hiện thân mà canh chừng ở gần cạnh vương phủ.

Mãi cho đến khi Tĩnh Hải vương xuất quan dẫn vị cường giả của đại lục khác kia đến.

Lúc hắn nhìn thấy Hàn Mộng Linh còn suýt chút nữa không nhận ra nàng.

Sao mới có mấy tháng không gặp mà nàng giống như đã lớn thêm mười mấy tuổi vậy, từ tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi đã biến thành đại cô nương hai mươi mấy tuổi rồi.

Nếu không phải chân nguyên trong cơ thể nàng không hề thay đổi thì hắn thật sự không dám nhận.

Sau đó Hoàng Cực Kiếm Thánh ra tay.

Cố Dương vẫn chưa ra tay mà tiếp tục quan sát tiếp.

Nếu như cường giả của đại lục khác này dễ dàng giết chết như vậy thì không thể có khả năng chạy thoát được khỏi tay hắn như trong mô phỏng.

Quả nhiên, chỉ một kiếm đánh lén nhưng vẫn không thể tổn thương được đến đối phương chút nào.

Một con gấu chó hình thể khổng lồ xuất hiện, khí tức khủng bố kia rõ ràng là một con yêu thú cấp Bất Lậu cảnh.

Cố Dương chú ý tới nhân loại của đại lục khác kia, xung quanh người bao phủ một tầng ánh sáng màu đen, năng lượng có cùng nguồn gốc với con gấu chó kia.

Thoạt nhìn dường như không hề dễ dàng đánh bại.

Hắn loại bỏ ý tưởng nhân cơ hội đánh lén, cứu Hoàng Cực Kiếm Thánh trước đã.

Chính trong thời gian ngắn ngủi này, Cố Dương đã phát hiện người này rất khó đối phó.

Kỳ lạ nhất là người này còn có thể mượn dùng sức mạnh của yêu thú.

Hắn cùng với con vẹt kia giống như hợp thành một chỉnh thể, gần như không phân ta và ngươi, chẳng những có thể mượn dùng yêu lực của con vẹt kia, còn có thể sử dụng thần thông của nó.

Cố Dương lập tức ý thức được lợi ích của hệ thống tu luyện như vậy.

Không cần bản thân tu luyện, chỉ cần có thể thu phục được một con yêu thú vô cùng cường đại rồi kết thành mối quan hệ như vậy là có thể cùng chung sức mạnh với con yêu thú kia.

Hèn chi ở trong mô phỏng, sau khi Triêu Dương Đại Thánh chạy đến đại lục khác đã có nhiều cường giả ra tay như vậy, chỉ vì coi nàng như con mồi mà thôi.

Khi Cố Dương đang quan sát đối phương thì Mục Quân cũng đang quan sát hắn, thậm chí còn nhìn đến mức ánh mắt sáng lên: “Ngươi rất khác biệt!”

Nam tử trước mắt này rõ ràng có dáng vẻ của nhân loại, nhưng mà khí tức tràn ra từ trên người đối phương, còn có sức mạnh trong cơ thể lại cực kỳ giống với sinh vật siêu phàm.

Là một ngự thú sư cấp bậc Truyền Kỳ, hắn có quan hệ qua lại cả đời với sinh vật siêu phàm, nhưng hắn lại chưa hề bị mê hoặc giống như hiện giờ.

Người trước mắt này rốt cuộc là nhân loại hay là sinh vật siêu phàm đây?

Bình Luận (0)
Comment