Trong thời gian không đến một khắc, hắn đã tiêu hao mất mấy năm tuổi thọ.
Ai mà chịu đựng được chứ?
Đây cũng chính là nhược điểm lớn nhất của hắn, tuổi thọ!
Hắn đã sống hơn một ngàn năm, cho dù dựa vào “Thái U Phệ Nguyệt Công” hấp thụ sinh mệnh lực khổng lồ, nhưng vẫn không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Tiếp tục đánh nữa, không bao lâu sau hắn sẽ tiêu hao hết căn nguyên mà chết.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn muốn giải quyết hai con thần thú này cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Cho nên, hắn chạy trốn!
Đã đánh đến mức như vậy rồi, trở lại Tam Thánh môn cũng đủ để báo cáo kết quả với chủ nhân.
Thẩm Vận đang nhanh chóng chạy trốn, đột nhiên báo động trong lòng kêu vang, giơ kiếm chắn lại.
“Keng” một tiếng, hắn đỡ được một đường kiếm ý đánh úp lại.
“Thái Hư Kiếm Pháp?”
Hắn hơi giật mình, môn kiếm pháp này chắc phải thất truyền rồi mới đúng chứ… Không, năm đó quả thật có hai dư nghiệt của Chung gia trốn thoát.
Thẩm Vận ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một lão giả, mới vừa liếc mắt đã nhận ra được chính là một trong hai gã đệ tử của Chung gia đã chạy trốn năm đó.
Năm trăm năm qua, người này đã là Bất Lậu cảnh, còn vào thời khắc quan trọng nhất chặn đường đi của mình.
…
Thời cơ Chung Tử Lâm ra tay có thể nói là nhanh chóng chuẩn xác kiên quyết, tuy rằng một kiếm này không thể làm thịt Thẩm Vận, nhưng lại chặn được đối phương, trong thời gian vừa ngăn cản như vậy đã đủ để cho hai con thần thú kia đuổi theo kịp.
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười sảng khoái.
Hôm nay, chính là ngày chết của ngươi!
Thẩm Vận hiểu được ánh mắt của đối phương, không chút do dự phi thân lên, chỉ khoảng nửa khắc đã bay ra khỏi mặt biển, ở trước mặt hắn chỉ còn lại một mình Cố Dương.
So với hai con thần thú cấp Bất Lậu cảnh và một gã võ giả cấp Bất Lậu cảnh ở dưới nước, Cố Dương ở trên mặt biển ngược lại là người dễ đối phó nhất.
Hắn lại triển khai lĩnh vực lao về phía Cố Dương.
Toàn bộ trời đất trở nên tối đen như mực.
Trên mặt Cố Dương không hề sợ hãi, nếu có chỉ là sát ý thật sâu, Phượng Vũ đao trong tay hắn đã được giơ lên, một chiêu đao pháp đã sẵn sàng chờ đánh ra.
Chiêu thức thứ tư của Thần Tiêu Lục Diệt, Thiên Nhân Suy Diệt!
Một đao chém ra, vùng đen tối như mực đang cuồn cuộn cuốn tới kia giống như khựng lại, dừng ở giữa không trung.
Ngọn nguồn của đen tối là Thẩm Vận mới vừa ném được hai con thần thú và Chung Tử Lâm ở phía sau lại bị một luồng sức mạnh vô hình giam cầm giữa không trung, pháp lực tối đen xuyên vào không gian lập tức nứt toác ra.
Một khắc này, trong lòng Thẩm vận dâng lên cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có, đồng tử co rút lại.
Hắn sẽ chết sao!
Cái bóng của tử vong đang bao trùm lấy hắn.
Không!
Vẻ mặt Thẩm Vận trở nên điên cuồng, không hề giữ lại chút nào, bất chấp tất cả bùng nổ pháp lực trong cơ thể ra, vận chuyển “Thái U Phệ Nguyệt Công” đến cực hạn.
Thân thể hắn bắt đầu trống rỗng, dung nhập vào trong hư không.
Nhưng vào lúc này, đao của Cố Dương đã đến, chém trúng vùng không gian kia.
Một vùng không gian này khựng lại, một bóng dáng bị ép ra, đó chính là Thẩm Vận, chỉ thấy hắn thống khổ ôm mặt, y phục trên người trở nên dơ bẩn.
“Cơ thể của ta…”
Hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ đến cực điểm, gương mặt bắt đầu hư thối, chẳng mấy chốc làn ra và máu thịt cũng rơi xuống.
Hắn liều mạng lấy tay đón lấy những cục thịt bị hư thối, định nhét trở lại lên trên mặt, nhưng vốn không hề đón được, bàn tay hắn cũng rữa nát theo: “Không…”
…
Lúc này, Chung Tử Lâm đã ra khỏi mặt biển, nhìn tình cảnh bi thảm giờ phút này của Thẩm Vận cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, da đầu hơi run lên.
Đây là đao pháp gì?
Thẩm Vận là Bất Lậu cảnh nhị trọng, cho dù chưa tới trình độ vạn pháp bất xâm, nhưng không phải pháp lực tầm thường có thể làm bị thương được.
Huống chi đến trình độ này rồi, cho dù bị vết thương trí mạng đi nữa thì chỉ cần căn nguyên không bị tiêu hao sạch sẽ thì vẫn có thể nhanh chóng khôi phục lại được.
Hắn thật sự không cách nào lý giải được, võ giả Pháp Lực tam trọng kia làm như thế nào mới biến Thẩm Vận thành như vậy được?
Chỉ sợ có nguyền rủa của vu yêu cấp bán thần mới có thể có được uy lực như vậy!
Chỉ khoảng nửa khắc, tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Vận đã im bặt lại, thân thể đã biến thành một bãi máu đen, Phượng Hoàng ở bên cạnh phun ra một ngọn lửa, đốt chỗ máu đen kia thành tro tàn.
Một vị cường giả tuyệt đỉnh cấp bậc Bất Lậu cảnh nhị trọng chết không có chỗ chôn như vậy.
“Chết như vậy sao?”
Chung Tử Lâm tận mắt nhìn thấy kẻ thù diệt cả nhà Chung thị đã chết đi trước mặt mình như vậy, trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt.
Năm trăm năm.
Ở Tây Đê đại lục năm trăm năm rồi, không có một ngày nào mà hắn không nghĩ đến việc quay về báo thù, chính vì tín niệm báo thù này đã chống đỡ cho hắn vượt qua mấy cửa ải khó khăn, để cho hắn có được thành tựu như hiện giờ.
Sau khi hắn cuối cùng đã tu thành thân thể bất lậu nên khẩn cấp về Thần Châu, tìm Thẩm Vận báo thù.
Hắn biết thời gian của Thẩm Vận đã không còn nhiều.
Hắn tuyệt đối không cho phép để Thẩm Vận cuối cùng được chết già trên giường, thề phải đích thân chính tay đâm chết kẻ thù.
Lần này trở về, thậm chí hắn đã từng làm vô số kế hoạch, từng bước một loại trừ thế lực của Thẩm gia như thế nào, giết sạch từng người của Thẩm gia như thế nào, cuối cùng lại phối hợp với kẻ thù của Thẩm gia, liên thủ đánh Thẩm Vận ngã xuống…
Nhưng mà hắn chẳng thể nghĩ tới, hắn còn chưa cập bờ đã đụng phải Thẩm Vận rồi.
Càng không ngờ rằng chính là kẻ thù lớn này sẽ chết dưới đao của một Pháp Lực tam trọng.
Tất cả mọi chuyện tới quá nhanh, thậm chí hắn còn chưa kịp trải nghiệm vui sướng vì báo được thù lớn.
Trong khi Chung Tử Lâm đang mờ mịt, chỉ thấy thân thể người trẻ tuổi kia đang dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được yếu ớt nhanh chóng, pháp lực hoàn toàn biến mất, thân thể suy nhược đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Nếu không nhờ con ma thú bên cạnh một tay túm lấy hắn thì hắn đã cắm đầu ngã vào trong biển rộng rồi.
Hắn hiểu rõ.
Xem ra, chém ra được một đao uy lực tuyệt luân kia cũng phải trả một cái giá rất lớn.