Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377: Đúng Là Nói Hươu Nói Vượn (2)

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 377: Đúng là nói hươu nói vượn (2)

Cho dù là Chung Tử Lâm đã năm trăm năm chưa quay về Thần Châu hay là Chung Ngạn Hành và hai vị tinh linh kia đều chưa bao giờ đặt chân lên mảnh đất này đều bị sự to lớn và phồn hoa của Tĩnh châu thành làm khiếp sợ.

Ở Tây Đê đại lục, đô thành buôn bán phồn hoa nhất còn xa mới có thể so sánh được với thành thị này.

Chung Tử Lâm trở về quê cũ, có một cảm giác giống như mấy đời, sau đó tìm một khách điếm nhiều người, gọi một ít đồ ăn, vừa ngẫm lại mỹ thực của Thần Châu lại vừa nghe tiếng bàn luận bên ngoài.

Người bên ngoài đang bàn luận nhiều nhất chính là về Cố huynh đệ mà hắn mới vừa quen biết.

Hóa ra một ngày trước Cố huynh đệ đã giải quyết một vị cường giả thần bí ở thành thị này.

Chung Ngạn Hành nói: “Không ngờ Cố tiền bối kia có danh tiếng như vậy.”

Nhưng mà sau khi nghe được sự tích về Cố Dương càng lúc càng nhiều, vẻ mặt của hai người lại càng phấn khích.

Cái gì mà giết địch vượt cấp đơn giản giống như ăn cơm uống nước.

Cái gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nam, thông đồng với vương phi của Tĩnh Hải vương, khiến trưởng công chúa và thái hậu đương triều tranh giành tình nhân vì hắn.

Cái gì mà thiên hạ đệ nhất nghịch tặc, vì thái hậu giết cả hoàng đế.

Nhưng cực kỳ thái quá phải kể đến điều này, trong thời gian chưa đến một năm, từ võ giả Phàm cảnh lục phẩm đến Pháp Lực tam trọng!

Cuối cùng Chung Ngạn Hành không nhịn được hỏi: “Sư phụ, lục phẩm là cảnh giới gì vậy?”

Chung Tử Lâm không trả lời, ánh mắt của hắn hơi hoảng hốt.

Nhận thức thông thường nói cho hắn biết rằng chuyện này tuyệt đối không có khả năng, cho dù ở Thần Châu hay ở Tây Đê đại lục thì đều không thể nào có ai có tốc độ tu hành nhanh như vậy được.

Kể cả là thần tử trong truyền thuyết, thân thể bán thần trời sinh cũng phải mất thời gian nhiều năm mới trưởng thành đến giai đoạn đại pháp sư được.

Chưa đến một năm, nói giỡn gì vậy?

Nhưng mà người bên ngoài bàn luận như thật, hắn cũng khó mà phán định được việc này là thật hay giả.

Đột nhiên hắn nhớ tới trước khi đi Cố Dương đã nói rằng mình có nhiều kẻ thù.

Nếu những lời đồn này là sự thật, vậy không trách được sẽ có nhiều kẻ thù như vậy…

“Quả thật nói hươu nói vượn.”

Bên kia Tĩnh châu thành, hai nữ tử tinh linh sử dụng biến hình thuật, thay đổi tướng mạo, đồng thời lựa chọn nghe ngóng tin tức tình báo về đại lục này trước.

Hai người đều biết pháp thuật “ngữ ngôn thông thức”, về phương diện ngôn ngữ đều không gặp phải chướng ngại vật.

Các nàng cũng nghe được lời bàn luận về Cố Dương.

Khi các nàng ở trên thuyền đã nghe được cường giả Truyền Kỳ cấp hai gọi tên vị triệu hoán sư kia, biết người nọ chính là Cố Dương.

Y Phù công chúa nghe được lời đồn quá mức này, không nhịn được nói: “Chẳng lẽ tên kia kia là thần thánh giáng thế sao?”

Tinh linh lớn tuổi hơn bên cạnh trầm ổn hơn nói: “Cho dù có phải là sự thật hay không thì đều không có liên quan gì đến chúng ta cả. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra được Ninh châu ở vị trí nào, sau đó tìm được thứ đồ như vậy.”

Y Phù công chúa nghe vậy, một lần nữa ngồi xuống, trong mắt lóe lên chút sầu lo: “Cho dù tìm được nơi tên Ninh châu kia, vậy phải làm sao mới có thể tìm được vị diện kia đây?”

Nữ tử tinh linh lấy ra một thứ, nói: “Trước khi đến đây, Đại Tế Ti đã cho ta thứ này, nói dùng nó thì có thể tiến được vào vị diện kia, tìm kiếm một đoạn thân thể mẫu thụ truyền lại ở trong này.”

Y Phù công chúa nhìn kỹ, đó là một khối ấn tỉ chế bằng ngọc, thoạt nhìn cực kỳ bất phàm. Nàng thả lỏng, hóa ra Đại Tế Ti đã có thu xếp từ trước rồi.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[…]

Sau khi Cố Dương trở lại lục địa đã mở hệ thống ra, nhìn thấy nhắc nhở này.

“Ta chọn điều một.”

Lập tức, thân thể gần như khô kiệt của hắn đã một lần nữa khôi phục sức sống, pháp lực lại tràn đầy trong cơ thể, hồi phục như lúc ban đầu.

Đối mặt với cường giả giống như Thẩm Vận, đương nhiên hắn phải chuẩn bị sẵn sàng trước, mở một lần mô phỏng ra trước vì để đối phó với di chứng do chiêu thức Thiên Nhân Suy Diệt này gây ra.

Ngoài Tĩnh châu thành, trong một khe núi nào đó.

Lăng Linh đang điều tức, tốn thời gian một ngày, cuối cùng nàng đã khôi phục lại chân nguyên từng tiêu hao gần như hết sạch.

Đột nhiên, nàng chợt cảm nhận gì đó, trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy Cố Dương từ trên trời giáng xuống, trên mặt hiện lên nụ cười: “Mọi chuyện xong xuôi cả rồi à?”

“Ừm, còn kết được một người bằng hữu không tệ, ngày khác giới thiệu cho ngươi quen biết.”

Cố Dương khó khăn lắm mới kết được một người bạn, tâm tình không tệ nên chia sẻ với nàng.

“Được.”

“Đi thôi.”

“Được.”

Lăng Linh chưa hề hỏi tiếp theo định đi đâu.

Sau khi vừa trải qua sinh tử, nàng đặc biệt quý trọng thời gian ở bên cạnh hắn, trước đó vẫn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hiện giờ khó khăn lắm mới có thể ở cùng nhau.

Hai người vẫn chuyên môn chọn chỗ hẻo lánh để đi.

Kẻ địch của Cố Dương có thế lực trải rộng khắp Đại Chu.

Hắn mới vừa lộ mặt ở Tĩnh châu thành, hôm sau Thẩm Vận đã truy sát tới, có thể thấy được mạng lưới tình báo của Thẩm gia khổng lồ đến cỡ nào.

Hiện giờ tuy rằng Thẩm Vận đã chết rồi, Thẩm gia không còn tính uy hiếp gì đối với hắn cả, nhưng kẻ thù của hắn lại không chỉ có một mình Thẩm gia.

Cho nên không thể đi qua chỗ có người, đặc biệt là thành thị lớn.

Tốc độ của bọn họ cực kỳ nhanh, khi vào đêm đã đến dãy núi Liên sơn.

Nơi này chính là nơi ban đầu khi Cố Dương xuyên không đã đến, bây giờ trở lại chốn cũ, sơn mạch vô cùng rộng lớn đối với hắn khi đó nhưng lúc này trong mắt hắn lại chẳng qua chỉ như thế mà thôi.

Với tốc độ hiện giờ của hắn, không đến nửa giờ đã có thể đi xuyên qua toàn bộ sơn mạch rồi.

Lưu gia thôn vẫn như trước, giống hệt như lúc Cố Dương rời đi.

Hắn đáp xuống trước cửa thôn, nắm tay Lăng Linh đi vào trong thôn.

Lúc này trời đã tối, trong sơn thôn không có sinh hoạt gì về đêm, phần lớn đã đi ngủ.

Hắn nhìn phòng ốc quen thuộc này, trong lòng sinh ra một cảm giác giống như đã trải qua mấy kiếp.

Bình Luận (0)
Comment