Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 385 - Chương 385: Gặp Mặt

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 385: Gặp mặt

Côn sơn là tiên sơn nổi tiếng nhất của Đại Nguyệt hoàng triều, mây mù lượn lờ suốt ngày, giống như tiên cảnh.

Nơi này cũng là thánh địa trong lòng tất cả người tu hành ở Đại Nguyệt hoàng triều.

Ở Đại Nguyệt hoàng triều, bất cứ kẻ nào định bước vào con đường tu hành, cách duy nhất là đi tới Côn sơn, gia nhập vào Côn sơn nhất mạch.

Sau đó lấy Côn sơn làm bàn đạp, gia nhập vào Vạn Tượng môn, từ đó bước lên trên con đường trường sinh.

Số người muốn gia nhập Côn sơn rất nhiều, nhưng cách mỗi mười năm Côn sơn chỉ nhận đệ tử một lần, cộng thêm chỉ có mười vị trí.

Cạnh tranh vô cùng tàn khốc, chỉ có thiên tài chân chính mới có thể gia nhập vào Côn sơn.

Hôm nay chính là ngày Côn sơn mở sơn môn, một đám thiếu niên lần lượt chạy đến chân núi Côn sơn, mang trong mình tâm trạng hành hương đi lên trên núi.

Sau khi trải qua sàng lọc lần đầu, số người có tư cách tranh giành mười vị trí kia có tổng cộng ba trăm người.

Cửa ải khảo nghiệm đầu tiên là đi lên trên đỉnh Côn sơn.

“Đã nghe nói chưa, năm nay có một vị tiên thiên hỏa thể, được lên thẳng đỉnh núi, miễn khảo nghiệm.”

“Vậy thì chẳng phải tự dưng bị thiếu mất một vị trí rồi hay sao?”

“Đáng chết, sao lại xui xẻo như vậy chứ, thân thể Tiên Thiên đã mấy trăm năm không xuất hiện rồi, cố tình lại bị chúng ta gặp được.”

Tin tức này truyền ra, chẳng mấy chốc đã bùng nổ.

“Yên lặng.”

Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên ép những tiếng bàn luận này xuống, một nam tử khí chất phóng khoáng cất cao giọng nói: “Trước khi trời tối, người đi lên đến đỉnh núi thì có thể vào khảo nghiệm tiếp theo.”

Nói xong, người đã “vèo” một cái, bay về phía chân trời.

“Ầm” một tiếng, những thiếu niên này chen lấn chạy như điên lên núi.

Trong đám người có một người thiếu niên mặc áo xám, dáng vẻ không hề thu hút, động tác mạnh mẽ, vừa lách mình đã chui vào trong rừng bên cạnh, không đồng hành cùng phần lớn mọi người.

“Mẫu thân, ta nhất định sẽ trở thành đệ tử của Vạn Tượng môn để trả thù mối thù giết cha!”

Trong mắt thiếu niên thiêu bùng cháy lên ngọn lửa hừng hực, ánh mắt vô cùng kiên định.

Người này tên là Nhiếp Vũ Hiên, mười bốn tuổi, xuất thân từ một địa phương nhỏ, nhiều lần trải qua muôn vàn đắng cay, đánh bại vô số đối thủ cạnh tranh rồi mới đi đến được nơi này, tranh đoạt mười vị trí cuối cùng kia.

Trở thành đệ tử của Côn sơn chính là bước đầu tiên đối với hắn.

Đệ tử Côn sơn chính là đệ tử ngoại môn của Vạn Tượng môn.

Chỉ khi nào trở thành đệ tử nội môn của Vạn Tượng môn thì hắn mới có cơ hội báo thù giết cha được.

Kẻ thù của hắn quá cường đại!

Muốn trở thành đệ tử nội môn thì phải tham gia thi tài hai mươi năm một lần.

Vạn Tượng động thiên có tổng cộng bảy đại lục, mỗi một đại lục đều có một vị vực chủ tương ứng.

Dưới vực chủ lại chia thành mấy đại hoàng triều.

Mỗi một hoàng triều đều có cường giả Nguyên Anh kỳ trấn giữ, giống như Côn sơn, phụ trách tuyển nhận đệ tử ngoại môn.

Vạn Tượng môn thông qua phương thức như thế để nắm chặt chẽ Vạn Tượng động thiên trong tay, hơn nữa còn sàng lọc chọn lựa ra nhân vật xuất sắc nhất ở các đại lục để rót huyết dịch tươi mới cho môn phái.

Nhiếp Vũ Hiên bay nhanh giữa rừng, thực vật tươi tốt không hề tạo thành trở ngại gì cho hắn.

Hắn là Luyện Khí cửu trọng, chỉ thiếu chút nữa sẽ có thể Trúc Cơ, ở giữa rừng núi hoàn toàn có thể coi như dẫm trên đất bằng.

Trên thực tế, ba trăm người đến đây hôm nay, tu vi của mỗi người đều ngoài Luyện Khí bát trọng cả, tuổi đều dưới mười sáu tuổi.

Người thấp hơn tiêu chuẩn này thì không có tư cách đến nơi đây.

Trong đó có ít nhất mười mấy người có tu vi Luyện Khí cửu trọng.

Nếu chỉ đơn thuần so sánh tu vi, hắn có tự tin có thể xếp vào mười thứ hạng đầu.

Nhưng mà quy củ của Côn sơn không chỉ coi trọng tu vi, trên thực tế Luyện Khí bát trọng và cửu trọng không có khác biệt quá lớn.

Côn sơn còn muốn khảo nghiệm năng lực ứng biến, ý chí của bọn họ, còn có cơ duyên hư vô mờ ảo nhất.

Đương nhiên, nếu như ai có thể đột phá đến Trúc Cơ cảnh trước mười sáu tuổi thì có thể trực tiếp lấy được một vị trí.

Giống như thiếu nữ có được thân thể Tiên Thiên kia.

Nhiếp Vũ Hiên vốn có cơ hội, nhưng cuối cùng chỉ thiếu một chút như vậy.

“Nếu cho ta thời gian thêm nửa năm…”

Hắn đang nghĩ, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi, cây cối bốn phía giống như tự dưng biến mất, trở nên trống rỗng.

Sao lại thế này?

Hắn sợ ngây người, chợt nghe được một giọng nói lạnh như băng: “Tà ma ngoại đạo phương nào dám đến Côn sơn giương oai!”

m thanh chấn động đến mức đầu hắn vang lên ong ong, trước mắt bỗng tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.

Đúng lúc này trên miếng ngọc bội hắn đeo trên cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến cho suy nghĩ của hắn lại một lần nữa tỉnh táo lại.

Nhiếp Vũ Hiên nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trên bầu trời có một đạo nhân trung niên tiên phong đạo cốt, đạo bào trên người khảm viền vàng.

Trên đỉnh đầu đạo nhân có gài một thứ dài vài tấc, rủ xuống từng tia sáng màu vàng, bao phủ hắn ở trong đó, thoạt nhìn giống như tiên nhân.

Đây là… Côn Dương thượng nhân?

Trong lòng hắn khiếp sợ tới cực điểm.

Côn Dương thượng nhân, cường giả Nguyên Anh kỳ, chủ nhân của Côn sơn, đại diện cho Vạn Tượng động thiên, địa vị cao cao tại thượng, toàn bộ Đại Nguyệt hoàng triều đều phải ngước nhìn.

Nhân vật lớn như vậy sao có thể xuất hiện ở đây được chứ?

Đây cũng là nội dung của khảo nghiệm sao?

Ngay khi đầu óc Nhiếp Vũ Hiên rối loạn thành một nùi, một nữ nhân có giọng nói hơi quái dị nói: “Giao thứ trên đỉnh đầu ngươi ra đây.”

Hắn nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy người nói chuyện.

“Ha ha ha…”

Côn Dương thượng nhân cười ha hả một tiếng: “Dám có ý đồ với Chí Dương đinh của bổn tọa, lá gan của ngươi rất lớn đấy.”

Nói xong, một tia sáng màu lam bay ra khỏi mi tâm, bắn lên mặt đất.

“Đại liệt giải thuật!”

Nhiếp Vũ Hiên nghe được một chuỗi âm thanh quái dị, giống như đang niệm chú.

Ngay sau đó quanh thân Côn Dương thượng nhân phát ra tiếng vang rắc rắc rắc, vầng hào quang màu vàng quanh thân kịch liệt lóe lên, giống như có thể sẽ tan vỡ bất cứ lúc nào.

“Vĩnh hằng sí dương!”

Ngay sau đó lại là một chuỗi chú ngữ.

Trước mắt Nhiếp Vũ Hiên đột nhiên xuất hiện một mặt trời, ánh sáng chói mắt đâm vào mắt khiến hắn đau nhức một phen, sóng nhiệt khủng bố đánh úp tới.

Bình Luận (0)
Comment