Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 388 - Chương 388: Thiên Phạt (2)

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 388: Thiên phạt (2)

Tiền đề là một chiêu phải trúng.

Nàng hiểu rất rõ tình thế trước mắt ác liệt đến cỡ nào, thực lực của người ngoại tộc kia gần như chỉ kém hơn Côn Dương thượng nhân một chút mà thôi, cộng thêm hai con thần thú, phu thê hai người đều không phải đối thủ.

Chỉ có cướp được cơ hội trước, giết chết nhân vật mấu chốt này thì mới có thể thay đổi tình hình cuộc chiến.

Nhát kiếm này nàng có mười phần nắm chắc, chẳng qua chỉ là một Kim Đan mà thôi, sao có thể đỡ được một phi kiếm của nàng chứ?

“Ha ha…”

Đúng lúc này, bên tai nàng dường như nghe thấy một tiếng cười khinh miệt.

Sau đó, một đường đao ý cực kỳ khủng bố bùng nổ ra từ trên người Kim Đan kỳ kia, khí tức mang tính hủy diệt đã tập trung chặt chẽ khóa lấy nàng.

Không ổn rồi…

Trong lòng Tử Ngọc tán nhân chấn động mãnh liệt.

Trong đường đao ý kia, nàng lại nghe thấy được khí tức tử vong.

Làm sao có thể chứ?

Sống chết trước mắt, nàng đã bất chấp tất cả, điên cuồng định chạy trốn.

Nhưng mà đã muộn rồi…

Thanh đao lấy tốc độ không gì sánh được chém xuống, chém chính giữa phi kiếm của nàng.

Keng!

Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền tới.

Nguyên anh của Tử Ngọc tán nhân giống như bị đánh tan, nàng phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.

Xẹt!

Nàng còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, một ánh đao lóe lên, chém nát Hỏa Vân kỳ quanh thân nàng, thế đao còn lại chưa hết, chém đầu nàng xuống.

Một nguyên anh kích cỡ nắm đấm bay ra từ trên đầu nàng, hoảng hốt lo sợ bay về phía Côn Dương thượng nhân.

“Cứu ta…”

Còn chưa bay ra được mấy mét, đao thứ ba đã hạ xuống, khiến nguyên anh kia bị chém chết triệt để.

[Nhận được một trăm điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là ba trăm tám mươi bốn điểm.]

Trước mắt Cố Dương xuất hiện một nhắc nhở, thuận tay thu thanh phi kiếm, còn có lá cờ màu đỏ có thể ngăn cản Phượng Hoàng chân hỏa và túi càn khôn của nàng lại.

“Nàng nghĩ như thế nào vậy? Dám chạy đến bên cạnh ta?”

Theo ý của hắn, Tử Ngọc tán nhân này hơi ngốc nghếch, chủ động chạy đến gần đây chịu chết.

Thật ra sau khi có hóa thân Phượng Hoàng rồi thì hắn đã bù đắp được nhược điểm lớn nhất, đó chính là thủ đoạn công kích từ xa.

Ngọn lửa của Phượng Hoàng có thể xa có thể gần, ngoài ra còn có tốc độ phi hành, trong cùng cấp gần như không có tu sĩ nào có thể so sánh được với nó.

Cho dù gặp phải tu sĩ cũng không cần lo lắng đánh rồi bỏ chạy.

Thứ mà Cố Dương quan tâm nhất vẫn là khối Cửu Châu ấn kia. Hắn lục đồ trong túi càn khôn của nàng, nhưng không thấy ấn tỉ trong đó đâu.

“Hả? Đồ đâu?”

Hắn cảm thấy rất kỳ lạ, trong mô phỏng ghi rất rõ, sau khi giết chết nàng rồi lấy được Cửu Châu ấn từ trên thi thể của nàng.

Chẳng lẽ ở trên người Côn Dương thượng nhân sao?

“Không!”

Côn Dương thượng nhân thấy đạo lữ mất mạng, khóe mắt không khỏi muốn nứt ra, pháp lực trong cơ thể phun trào, Chí Dương đinh trên đỉnh đầu sáng rực lên, giống như một vầng mặt trời.

Hắn muốn liều mạng.

Vèo vèo hai tiếng.

Cố Dương thu hóa thân của hai thần thú về, ở trong mô phỏng, hai hóa thân thần thú đều chết trong một chiêu này.

Sau đó, hắn lấy ra một vòng tròn màu đen. Thứ đó lơ lửng trên đầu, phóng vầng sáng màu đen xuống.

Đây chính là pháp bảo Huyền Quang tráo!

Vài ngày đi đường, cuối cùng hắn đã thành công luyện hóa Huyền Quang tráo, có thể dùng để hộ thể.

Ngay sau đó có vô số chùm tia sáng giống như nước mưa phóng về phía hắn, đánh lên Huyền Quang tráo đến mức không ngừng chấn động.

Huyền Quang tráo chỉ chống đỡ được một chốc đã tán loạn.

Thời gian một chốc này đã đủ để làm rất nhiều chuyện.

Cố Dương lấy Mậu Thổ thần đỉnh ra. Thần đỉnh không ngừng lớn lên trong lòng bàn tay hắn, chẳng mấy chốc đã cao đến ba mét. Sau đó, hắn quay phần đáy về phía chùm sáng như nước mưa kia, bản thân thì chui vào trong đỉnh.

Làm xong chuyện, chùm sáng như mưa kia đã đến, đánh trúng vào cái đáy của Cửu Thần đỉnh, phát ra tiếng vang keng keng keng…

“Cửu Thần đỉnh?”

Dù cho thế nào đi chăng nữa thì Côn Dương thượng nhân cũng không thể hiểu nổi tại sao pháp bảo trên người kẻ này nhiều vô kể, thậm chí còn lấy được ra cả linh bảo Cửu Thần đỉnh có tiếng tăm lừng lẫy từ thời kỳ Thượng Cổ này.

Càng đáng giận hơn chính là hắn lại dùng Cửu Thần đỉnh như một tấm chắn.

Tuy rằng Chí Dương đinh có uy lực mạnh mẽ, nhưng muốn hủy hoại linh bảo như Cửu Thần đỉnh thì cũng không có khả năng.

Hắn thầm kinh hãi, không hao phí pháp lực nữa, ánh sáng của Chí Dương đinh trên đỉnh đầu khẽ quấn lấy hắn, quyết đoán bỏ chạy.

Hắn thậm chí còn không cần cả trận kỳ này.

“Định chạy sao?”

Cố Dương thu hồi thần đỉnh, hóa thân thành Phượng Hoàng, giương cánh bay lên đuổi theo.

Cho dù tốc độ của Côn Dương thượng nhân có nhanh đến cỡ nào thì làm sao so được với Phượng Hoàng? Chỉ trong khoảng nửa khắc, Cố Dương đã đuổi đến sau hắn.

“Đừng khinh người quá đáng!”

Côn Dương thượng nhân thấy trốn không thoát, lập tức nổi giận, đang định thi triển bản lĩnh quý giá nhất.

Đột nhiên hắn cảm thấy liên hệ giữa bản thân với trời đất đã bị chặt đứt, trong khoảng thời gian ngắn, pháp lực không cách nào sinh ra cộng minh với trời đất được, kể cả pháp thuật cũng không thi triển ra được.

Ngay sau đó pháp lực của hắn lại trở nên yếu dần đi, giống như trong nháy mắt đã bị mất đi sức sống.

Tại sao có thể như vậy chứ?

Hoảng hốt sợ hãi đan xen trong lòng Côn Dương thượng nhân. Hắn đột nhiên nghĩ ra gì đó, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch: “Đây là… thiên phạt?”

“Chết rồi sao?”

Tại nơi đó, Nhiếp Vũ Hiên như thể vô hình bị tất cả mọi người làm lơ. Sau khi Tử Ngọc tán nhân bị chém giết ngay tại chỗ, trong đầu hắn vang lên tiếng ong ong, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.

Một vị cường giả Nguyên Anh kỳ đã ngã xuống như vậy sao?

Trong hiểu biết của hắn, toàn bộ Đại Nguyệt hoàng triều chỉ có ba vị Nguyên Anh, một vị ở trong hoàng thất của Đại Nguyệt hoàng triều, cũng được Vạn Tượng môn phong cho.

Ở đây, Vạn Tượng môn một mình thống trị, mặc dù có một vài tán tu, nhưng cao nhất cũng chỉ đến Kim Đan kỳ mà thôi, không có khả năng sẽ xuất hiện cường giả Nguyên Anh kỳ.

Cho nên ở thế giới này, đến Nguyên Anh kỳ rồi thì trên cơ bản sẽ không đánh nhau với người khác.

Trong Vạn Tượng môn nghiêm cấm trưởng lão đã ngoài Nguyên Anh gây hấn nội bộ, đến cả đối thủ còn chẳng tìm được thì đương nhiên không thể nào có chuyện cường giả Nguyên Anh kỳ ngã xuống.

Bình Luận (0)
Comment