Trái lại sủng thú cũng có thể mượn dùng ngự thú sư để cấp tốc trưởng thành, thông qua không gian ngự thú, ngoài ra nuôi dưỡng một cách khoa học và phương thức huấn luyện sẽ giúp cho thực lực của sủng thú nhanh chóng gia tăng.
Tốc độ phát triển của sủng thú còn nhanh hơn gấp mười mấy lần yêu thú hoang dã.
Tuy rằng hy sinh tự do, nhưng đổi lấy thực lực cấp tốc tăng lên, cũng không thể nói quá thiệt.
Hai bên có mối quan hệ nương tựa lẫn nhau, thành tựu cho nhau.
Nói không hề khoa trương, quan hệ giữa ngự thú sư và sủng thú còn thân mật hơn quan hệ phu thê, cũng bền chắc hơn rất nhiều.
Giữa phu thê có rất nhiều cặp đôi sẽ xuất hiện phản bội nhau, nhưng giữa ngự thú sư và sủng thú lại rất hiếm khi xuất hiện tình huống như vậy.
…
Viên hầu kia nghe xong giảng giải của hắn, hiểu được ngự thú sư và sủng thú có mối quan hệ như thế nào, suy ngẫm một lát, nói: “Ta đồng ý.”
Nó đưa ra quyết định này cũng không hề khó khăn như trong tưởng tượng.
Đang có hai con đường đặt ra ở trước mặt nó, một đường là chết, một đường là trở thành sủng thú của Cố Dương.
Chọn lựa như thế nào còn không rõ ràng sao.
Cố Dương thấy nó đáp ứng nhanh như vậy, trong lòng cũng rất vui. Hắn cắn đầu ngón giữa, lấy tinh thần lực vẽ thành một khế ước, bay về phía viên hầu kia.
Nguyên thần của viên hầu cảm ứng được nội dung trong khế ước kia, xác nhận không sai, thả lỏng tinh thần, mặc kệ khế ước kia khắc thật sâu vào trong nguyên thần của nó.
Trong tối tăm, nó cảm ứng được một tồn tại nào đó to lớn đến cực điểm.
Đây là…
Trong lòng nó kinh ngạc đến cực điểm, không còn hoài nghi gì nữa, triệt để thả lỏng tâm linh, nguyên thần lập tức xảy ra biến hóa thần kỳ.
…
Gần như trong cùng một lúc, trong hoàng đô Kim Đình.
Một tòa tiên cung như ẩn như hiện ở phía trên đám mây.
Tầng thứ sáu, một bóng người màu tím đang ngồi trên ghế tựa ở chính giữa, không ai khác chính là Kim Đình quốc chủ.
Đột nhiên, nàng mở to mắt, vẻ mặt nghi hoặc: “Đó là… tiên thiên linh bảo?”
Nàng cảm ứng được một luồng sức mạnh mênh mông vô tận, không biết đến từ nơi xa xôi nào, đột nhiên truyền lại đến đây, tuy rằng chỉ một vết tích, nhưng lại khiến cho nguyên thần của nàng giống như cứng đờ lại.
Sức mạnh như vậy vượt rất xa trên cả phạm trù của Thiên Nhân cảnh!
Cực kỳ giống với tiên thiên linh bảo trong truyền thuyết.
Cũng chỉ có tiên thiên linh bảo mới có thể chống đỡ được sự ăn mòn của sức mạnh kia.
Từ sau trận đại kiếp nạn kia, tiên thiên linh bảo của Thượng Cổ đã hoàn toàn biến mất.
Hiện giờ, một vạn năm trôi qua, tiên thiên linh bảo lại hiện thế, có phải chứng tỏ rằng cuối cùng ảnh hưởng do trận đại kiếp nạn kia tạo thành đã kết thúc rồi không?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng hơi lo âu, nếu như đại nhân vật của Thượng Cổ này tái hiện thế gian, nào còn nơi đặt chân cho nàng?
…
Cùng lúc đó, quốc chủ của hai quốc gia khác cũng đều cảm ứng được luồng dao động đáng sợ này, trong lòng đều kinh hãi không thôi.
…
Trong động kia, nghi thức cuối cùng cũng hoàn thành.
Trong nháy mắt khi khế ước ký kết thành công, Cố Dương cảm thấy vô cùng kỳ lạ, giống như trong thân thể có thêm một cơ quan, có thể tùy ý khống chế.
Hắn hoàn toàn có thể mượn dùng sức mạnh của đối phương, bao gồm yêu nguyên, sức mạnh thân thể, thần thông vân vân.
Đồng thời hắn có năng lực để suy nghĩ khơi thông với nó.
Cố Dương thử thu nó vào không gian ngự thú, chỉ thấy viên hầu kia vèo một cái đã biến mất tại chỗ, tiến vào trong không gian ngự thú trong đầu hắn.
“Không ngờ rằng thuận lợi như vậy.”
Trong lòng hắn khá cao hứng, cứ như vậy, hắn tương đương với có thêm một hóa thân thần thú cấp Bất Lậu cảnh.
Nếu có thể bồi dưỡng nó đến Thiên Nhân cảnh, đến lúc đó hắn sẽ có được mười thần thú cấp Thiên Nhân cảnh, còn nhiều hơn Hạ đế năm đó một con.
Con viên hầu này không phải là Thông Thiên Thần Viên.
Sau khi nó thành sủng thú của hắn, hắn đã nhận thấy được sự khác nhau giữa nó với Thông Thiên Thần Viên, hoàn toàn không phải một giống loài.
Hắn khơi thông với viên hầu ở trong đầu: “Ta nên gọi ngươi như thế nào?”
“Ngươi có thể gọi ta là Viên Tinh.”
“Ngươi ở trong không gian ngự thú cảm thấy như thế nào?”
“Ta cảm thấy rất tốt.”
Nói xong nó đã bắt đầu rơi vào giấc ngủ say.
Cố Dương không quấy rầy đến nó, nhìn thi thể của Thông Thiên Thần Viên kia ở trên đất, ánh mắt sáng lên.
Đây chính là thi thể của cường giả Thiên Nhân, hơn một ngàn năm rồi nhưng thi thể vẫn bảo tồn thật sự hoàn chỉnh, chỉ có bộ lông màu vàng kim kia hơi tối tăm, mất đi vẻ sáng bóng.
Cố Dương nhảy đến chỗ ngực của thi thể, Phượng Vũ đao trong tay hung hăng chém xuống.
Một tiếng “phập” vang lên!
Hắn dùng lực năm phần, Phượng Vũ đao chỉ đâm vào được nửa tấc trong thịt.
Khá lắm, thân thể này cũng cứng rắn lắm.
Cố Dương giơ đao lên một lần nữa, pháp lực truyền vào thân đao, dùng một đao chém xuống.
Phập…
Trên xác chết xuất hiện một vết đao thật sâu.
Hắn trái một đao phải một đao, cuối cùng xé lồng ngực của thi thể Thông Thiên Thần Viên này ra, thấy được trái tim ở trong đó.
Y Phù ở bên cạnh nhìn xem hết cả hồn.
Đó chính là thi thể của bán thần!
Bán thần cũng là thần, có thần lực, chỉ chưa dấy lên thần hỏa mà thôi, ở Tây Đê đại lục, bán thần tương đương với hóa thân của thần linh ở nhân gian.
Thần linh không cho phép phàm nhân khinh nhờn, đây là luật thép được công nhận ở Tây Đê đại lục.
Trong lịch sử, anh hùng nhân loại hoặc là cường giả Truyền Kỳ khinh nhờn thần có kết cục cuối cùng đều cực kỳ bi thảm.
Bản thân Y Phù chính là tín đồ trung thành của Nguyệt Thần, nhìn thấy Cố Dương khinh nhờn thi thể của bán thần như thế nên cảm thấy không ổn chút nào là đương nhiên, tuy rằng bán thần kia không hề có bất cứ liên quan nào đến Nguyệt Thần cả.
Đây thuần túy là một loại phản ứng theo bản năng.
…
Cố Dương một đao rạch trái tim khổng lồ kia ra, nhìn máu màu vàng nhạt gần như đông lại trong đó, trên mặt hiện lên nụ cười.
Hắn bận rộn hồi lâu như vậy là vì cái gì, chính là vì chút máu này thôi.
Hắn vẫy tay một cái, một dòng máu màu vàng nhạt bay tới, không chỉ có máu ở trong trái tim, ngay cả máu ở trong mạch máu đều bị rút sạch ra.