Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 418 - Chương 418: Ngã Xuống

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 418: Ngã xuống

Giọng nói run rẩy kịch liệt của hắn cũng dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi tròng mắt đã khôi phục lại bình tĩnh, lạnh lùng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Lúc này, dáng vẻ, ánh mắt, còn có pháp lực trong cơ thể hắn đều hoàn toàn khác với trước, giống như thay đổi thành người khác.

Cố Dương tán thưởng nói: “Đoạt Nguyên Đại Pháp của La gia đúng là huyền diệu khó lường.”

Trong chín gia tộc lớn trong thiên hạ, La gia có hai môn công pháp tuyệt thế, một môn trong đó chính là “Đoạt Nguyên Đại Pháp”, đây là chuyện Vũ Nhị đã nói cho hắn biết.

Nhưng mà ngay cả Vũ Nhị cũng chưa từng nhìn thấy “Đoạt Nguyên Đại Pháp”, không riêng gì hắn, mãi cho đến nay đều chưa có ai được nhìn thấy môn công pháp này.

Cho đến bây giờ Cố Dương mới đoán được môn công pháp này là như thế nào.

Rất nhiều nghi hoặc cũng đều sáng tỏ thông suốt.

Vì sao La Khôn có thể giả trang làm Mộc Hoang đạo nhân nhiều năm như vậy nhưng lại không có một ai phát hiện ra được.

Vì sao La Khôn một võ giả nhưng lại có thể sử dụng pháp thuật Nguyên Anh kỳ.

Vì sao La Khôn biết hắn đến từ bên ngoài nhưng lại không có phản ứng quá lớn.

Tất cả chắc đều có liên quan đến “Đoạt Nguyên Đại Pháp” này, cái gọi là đoạt nguyên, thứ đoạt được phải là nguyên thần.

Sau khi La Khôn đoạt được nguyên thần của Mộc Hoang đạo nhân, thân thể bắt đầu phát sinh biến đổi, chỉ thấy thân thể của bên biến thành quái vật lại tự động lột ra, biến thành tro tàn.

Ngay sau đó thân thể mới mọc ra, một lần nữa khôi phục hình người.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mộ Dung ở bên cạnh nhìn mà ngây người, chuyện đang xảy ra trước mắt đã vượt qua phạm vi lý giải của hắn.

Một người gần như không khống chế được, nửa người bị ô nhiễm lại có thể vứt bỏ được bộ phận bị ô nhiễm kia, một lần nữa mọc ra máu thịt thân thể mới.

Chuyện này chưa từng nghe bao giờ.

Sao hắn làm được như vậy?

Cố Dương lại không quá ngạc nhiên, La Khôn chính là cường giả Bất Lậu cảnh tam trọng, chỉ thiếu chút nữa có thể đột phá đến Thiên Nhân cảnh.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được cường giả có cảnh giới như vậy.

Có thể tái sinh thân thể, không hề kỳ lạ.

Tu sĩ Nguyên Anh không cách nào làm được điều này.

Đây chính là ưu thế của Bất Lậu cảnh.

Sở dĩ trước đó La Khôn vẫn luôn duy trì tư thái như vậy là vì tái sinh thân thể này sẽ tiêu hao lượng lớn căn nguyên sinh mệnh, cũng chính là tuổi thọ.

Hắn nói: “Bị nhốt ở nơi quỷ quái này hai trăm năm, vì sinh tồn, thậm chí không tiếc giả mạo thân phận của người khác, La Khôn, sinh mệnh lực ngoan cường của ngươi thật sự khiến cho ta mở mang tầm mắt.”

Vẻ mặt La Khôn lạnh như băng, trong mắt chứa sát ý.

Mới vừa rồi hắn bị nói toạc thân phận ra, suýt chút nữa không khống chế được, cho nên không thể không từ bỏ thân phận của Mộc Hoang đạo nhân, khôi phục lại tướng mạo vốn có, vậy cũng có ý nghĩa rằng hắn đã mất đi thân phận rất có tác dụng này.

Mới vừa rồi hắn đã bỏ đi một nửa thân thể bị ô nhiễm, lại một lần nữa mọc ra thân thể mới, tuổi thọ của hắn bị tiêu hao chí ít một trăm năm.

Đây không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí đối với hắn.

Thái độ của hắn có thể tốt mới là có vấn đề.

Hắn lạnh lùng nói: “Nếu như không muốn chết, vậy giao đồ ra đây.”

Mới vừa rồi trong khoảnh khắc nhìn thấy Cố Dương thì hắn đã đoán được, người này nhất định có biện pháp rời khỏi Hoàng Tuyền động thiên.

Nếu không, Cố Dương không có khả năng luôn giữ được trạng thái hoàn hảo như vậy.

Mà biện pháp vào ra chính là chìa khóa mở Hoàng Tuyền động thiên.

Chỉ cần có thứ kia là hắn có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.

Nghĩ đến đây, trong ngực La Khôn quả thật như có một đốm lửa đang cháy lên.

Hai trăm năm này hắn đã sống cuộc sống hoàn toàn không phải của người, mỗi ngày kéo dài hơi tàn, nhốt mình lại, vô cùng hèn mọn.

Hiện giờ, cuối cùng hắn đã đợi được cơ hội để rời khỏi đây.

Cảnh giới Thiên Nhân gì đó, di bảo của tiên nhân Thượng Cổ gì đó, hắn không cần gì nữa.

Hắn chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này thôi.

Cố Dương chế nhạo nói: “Ngươi ở trong này hai trăm năm, còn bao nhiêu tuổi thọ chứ? Năm mươi năm? Một trăm năm?”

“Dùng để giết ngươi đã dư rồi.” Khóe miệng La Khôn nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: “Ngươi quả thật rất mạnh, ta chưa từng thấy Pháp Lực cảnh nào cường đại giống như ngươi cả, hoàn toàn không hề kém hơn Bất Lậu cảnh. Nhưng mà trong thân thể của ngươi còn được bao nhiêu pháp lực chứ?”

“Ngoan ngoãn giao đồ ra đây đi. Ta sẽ không giết ngươi.”

“Phải không?”

Cố Dương nở nụ cười, mở hệ thống ra.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[…]

“Ta chọn điều một.”

Nhất thời, pháp lực trong cơ thể hắn lại một lần nữa khôi phục đến đỉnh phong: “Hiện giờ, như thế nào?”

La Khôn thấy pháp lực của hắn lại lập tức khôi phục, không khỏi biến sắc.

Rốt cuộc hắn đã làm như thế nào?

La Khôn không tài nào hiểu được, có cách nào để có thể khiến pháp lực đã tiêu hao sạch sẽ lập tức khôi phục lại được.

Mộ Dung ở bên cạnh càng nghe càng kinh hãi, lượng tin tức trong đối thoại của hai người này quá lớn, khiến cho hắn khó có thể tiêu hóa được.

Đợi đến khi nhìn thấy pháp lực của Cố Dương lập tức khôi phục lại, con mắt còn suýt lồ ra, trên trán lại mọc lên một cặp sừng.

Suýt chút nữa đạo tâm sụp đổ, không khống chế được ngay tại chỗ.

……

“Chết!”

Rầm!

La Khôn không chút do dự ra tay. Lúc này, cuối cùng hắn cũng đã lấy ra bản lĩnh quan trọng nhất của võ giả, dùng sức mạnh thân thể để chiến đấu.

Tốc độ của hắn không hề chậm, sức mạnh không thể nói rằng không mạnh, đổi lại là tu sĩ Nguyên Anh, ở dưới khoảng cách gần chắc phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mà hắn lại gặp phải Cố Dương.

Vèo!

Một đường kim quang bay ra từ chỗ mi tâm của Cố Dương, một bàn tay to xuất hiện, đánh bay La Khôn.

Xét về vật lộn, trong thiên hạ này không có ai có thể so sánh được với Thông Thiên Thần Viên, một chưởng này đã trực tiếp đánh cho hắn choáng váng.

Hắn thất thanh nói: “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết?”

Đây rốt cuộc là ai chứ?

Chỉ có tu vi Pháp Lực cảnh, nhưng lại đã có hóa thân thần thú cấp bậc Bất Lậu cảnh …

Cộng thêm việc con mẹ nó có đến tận hai con!

Bình Luận (0)
Comment