Có một câu mà hắn không có nói ra, chỉ có đợi người kia rồi đi theo người đó rời khỏi Hoàng Tuyền động thiên mới là con đường sống duy nhất của Tứ Thiên minh.
…
……
Lúc này, trong U Minh cốc.
“Ngươi hẳn là biết, không bao lâu nữa, khu vực này lại xuất hiện quỷ vật mới, ngươi đang uổng phí công sức.”
Cự Linh chùy nói với vẻ tàn khốc.
Cố Dương nhìn về phía Mộc Hoang thành, nói: “Ta sẽ còn trở lại.”
Nói xong thì lập tức kích hoạt chìa khóa trong tay, cất bước rời đi, biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lần nữa đã đến Thiên Phương sơn.
“Nơi này là… nhân gian? Chìa khóa cửa động thiên ở trong tay ngươi sao?”
Giọng nói Cự Linh Chùy cực kỳ kích động, nguyên thần của Cố Dương cũng bị chấn động đến choáng váng.
“Nhỏ giọng một chút.”
Cố Dương oán giận nói, dùng sức vỗ vỗ đầu.
“Năm đó, thiên đạo sụp đổ, chủ nhân lo lắng tương lai tai họa Minh Hà sẽ lan đến nhân gian nên phong tỏa cửa động thiên. Từ đó về sau, Hoàng Tuyền động thiên chỉ có vào không có ra. Chỉ có người có được chìa khóa của cửa động thiên mới có thể rời khỏi Hoàng Tuyền động thiên.”
“Thì ra ngươi chính là truyền nhân chủ nhân lựa chọn.”
Chẳng được La Khôn làm thế nào cũng không thể trở về.
Cố Dương giật mình, thì ra là cửa động thiên bị phong tỏa.
“Không ổn rồi, ta không có cách nào chống đỡ sự bào mòn của thời gian. Ta phải tiến vào ngủ say, tạm…”
Cự Linh chùy ở bên trong im bặt, ngay cả chữ “biệt” kia còn chưa nói hết.
“Không phải chứ, này, ta còn có rất nhiều chuyện chưa hỏi.”
Cố Dương kêu vài tiếng, mặc kệ hắn gọi thế nào thì cây chùy cũng không có phản ứng.
Sớm biết thế đã không vội rời khỏi Hoàng Tuyền động thiên rồi.
Ai có thể ngờ, sau khi Cự Linh chùy đi tới Đại Chu, ngay cả một phút cũng không chịu nổi.
Sự bào mòn của thời gian, nghĩa là sao?
Ngay lúc hắn đang khó hiểu, một âm thanh vang lên: “Cố Dương, giao chìa khóa của cửa động thiên ra đây.”
Trên bầu trời xuất hiện một cái lưới khổng lồ, còn to lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với cái lưới mà La Diệu Vũ khống chế lúc đó.
Cố Dương ngẩng đầu nhìn thì thấy mấy người vây quanh hắn, người cầm đầu rõ ràng là một cường giả Bất Lậu cảnh.
“La Húc.”
Trong lời đồn rằng, vị lão tổ La gia kia giống như Thẩm Vận của Thẩm gia, Tào Kinh của Tào gia, đều là lão quái vật sống một ngàn năm.
Lúc mà hắn tới đây mấy ngày trước, cường giả Bất Lậu cảnh này không có ở đây.
Giờ đã ở bên ngoài canh giữ hắn.
Cố Dương nói: “Tránh ra, ta đang vội.”
La Húc đã dần già đi, thoạt nhìn giống như một lão đầu gần đất xa trời, nếp nhăn trên mặt đã chạy xệ xuống, dường như không nhìn thấy mắt.
Hắn sâu xa nói: “Đây là một món pháp bảo thuần dương tên là Thiên La võng. Phượng Vũ đao trong tay ngươi không có khả năng chém nát pháp bảo này.”
“Ta không muốn đối địch với ngươi, chỉ cần ngươi giao ra chìa khóa của cửa động thiên, ta sẽ thả ngươi đi.”
Cố Dương cười lạnh một tiếng: “Vậy sao?”
Hắn phóng lên trời rồi dùng Cự Linh chùy trong tay đâm vào cái lưới kia.
Chỉ nghe được một tiếng “răng rắc” vang lên, cái lưới kia ngay cả một giây cũng không chống đỡ được, sụp đổ trong nháy mắt.
Nguyên linh của Cự Linh chùy tuy rằng đã rơi vào ngủ say, thế nhưng nó chính là một linh bảo địa giai, cho dù hắn chỉ có thể kích hoạt được một chút sức mạnh thì cũng có thể dễ dàng đánh nát pháp bảo thuần dương kia.
Hai cấp độ chênh lệch quá xa.
“Cái gì?”
Sắc mặt La Húc lập tức biến đổi, lại không kịp phản ứng đã bị Cự Linh chùy mạnh mẽ đánh trúng, hừ cũng không hừ một tiếng đã hóa thành cát bụi.
“Ừm?”
Sau khi Cố Dương giết chết hắn, không có dấu hiệu dừng lại nào mà dùng tốc độ nhanh nhất bay đi.
Bởi vì hắn đã nhận thấy được một cửa không gian đang hình thành.
La gia là thủ hạ của Tam Thánh môn, cho dù chủ nhân Hồng Lâu có thể che đậy cảm ứng của Triêu Dương Đại Thánh, nhưng không ngăn nổi hắn trực tiếp đưa tới cửa.
La gia biết hắn ở chỗ này, Triêu Dương Đại Thánh nhất định cũng biết.
Cho nên, hắn không muốn dây dưa nhiều với La gia, tranh thủ thời gian chạy trốn.
Chỉ là đã bay đi rất xa mà hắn chậm chạp không thấy hệ thống nhắc nhở nói nhận được năng lượng.
“Không ngờ hắn vẫn chưa chết.”
Cố Dương khá ngạc nhiên, không có hệ thống nhắc nhở, có nghĩa là người không chết.
Không hổ là lão quái vật sống hơn một ngàn năm, không dễ dàng giết như vậy.
Hắn ít nhiều có chút tò mò, La Húc dùng thủ đoạn gì để sống sót.
Tò mò thì tò mò, tốc độ của hắn không hề chậm lại chút nào mà dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía Thần Đô.
Hắn vừa mở hệ thống ra, chỉ thấy số dư phía trên biến thành hai ngàn năm trăm sáu mươi ba điểm.
Đây là thu hoạch của hắn lần này.
Vì tiêu diệt quỷ vật trong huyệt động nên hắn tốn thêm hai ngày, thu hoạch cũng không nhiều, khi quỷ vật được xếp chồng lên nhau thì hệ số nguy hiểm tăng vọt.
Đánh lộn không khác gì muốn chết, chỉ có Phượng Hoàng chân hỏa mới có thể tiêu diệt bọn chúng, tiêu hao quá lớn.
Hắn phải không ngừng dựa vào mô phỏng để khôi phục lại pháp lực.
Hai ngày cuối cùng, ngoại trừ đi chi phí, năng lượng thu được tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm điểm mà thôi.
Nhưng hai ngàn năm trăm điểm chắc cũng đủ rồi.
Bước tiếp theo chính là tìm một chỗ nào đó để đột phá Bất Lậu cảnh.
Thiên Phương sơn.
Sau khi Cố Dương đập vỡ pháp bảo thuần dương Thiên La võng bằng một chùy, bốn người Pháp Lực cảnh ở đây đồng thời phun ra một ngụm máu.
Mặc kệ là pháp bảo gì thì cũng đều cần pháp lực mới có thể phát huy được uy lực của nó.
Vì để trấn áp Cố Dương, ngoại trừ lão tổ La Húc của La gia này ra, cuối cùng bốn vị Pháp Lực cảnh cũng cùng nhau ra tay, vốn tưởng rằng có thể một lưới bắt gọn hắn.
Kết quả, Cố Dương vẻn vẹn chỉ một chùy đã phá vỡ pháp bảo Thuần Dương không thể phá vỡ, lão tổ La Húc bị đập tan xương nát thịt.
Bốn người Pháp Lực cảnh cũng bị cắn trả, bị thương ở mức độ khác nhau.
“Lão tổ…” Bọn họ nhìn thấy cảnh lão tổ chết, mắt cả đám đều muốn nứt ra.
Nếu lão tổ chết sẽ là đả kích trí mạng đối với La gia.
“Khụ khụ...”
Đột nhiên, phía sau truyền đến một trận tiếng ho khan, giọng nói La Húc vang lên: “Yên tâm, ta vẫn chưa chết được.”