Kim Bằng Điểu phát ra tiếng kêu to nóng nảy, trong đó ẩn chứa phẫn nộ và vẻ thù địch mãnh liệt.
“Haizzz ——”
Người kia thở dài một tiếng, thân hình biến mất tại chỗ.
Băng Tuyết nữ vương cảm thấy một luồng không gian dao động mạnh mẽ, hiển nhiên, đôi nam nữ này đã rời khỏi Thụy Cầm đại lục, quay về “Nhân gian.”
Đúng lúc này, thân hình nàng biến mất tại chỗ, bắt đầu ra tay.
…
…
Cố Dương bị người bắt, pháp lực toàn thân không cách nào sử dụng được, thân thể cũng không thể động đậy, kể cả lời đều không nói ra được.
Triêu Dương Đại Thánh vẫn luôn ở phía sau hắn, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể nhìn thấy được chân dung của nó, nhưng mà nghe giọng nói, chắc là một nữ tử, sai lầm rồi, phải là giống cái.
Cũng không đúng, cây cối là loài không phân giới tính.
Thuộc hạ của Triêu Dương Đại Thánh - Cẩm Phong đã từng nói, bản thể của nàng là một cây Ngô Đồng.
Vì vậy không khó lý giải vì sao nàng lại trung thành tận tâm với con phượng hoàng kia như thế. Sắp một vạn năm rồi vẫn một lòng muốn phục sinh chủ nhân của nàng.
Lúc này ở dưới khoảng cách gần, Cố Dương đã tận mắt nhìn thấy được thần thông của cường giả Thiên Nhân cảnh, chạy không phải dùng cách bay mà trực tiếp vượt qua không gian, dùng thần thông thuấn di.
Nhưng mà đó là ở Thụy Cầm đại lục.
Sau khi trở lại Đại Chu, nàng lại dùng cách bay, cũng không biết có phải thuấn di có gì hạn chế hay không.
Tốc độ của nàng không hề kém hơn hóa thân phượng hoàng của hắn bao nhiêu.
“Chủ thượng.”
Sau đó không lâu, trước mặt có một bóng dáng bay tới, còn là người quen, Cẩm Phong thuộc hạ của Triêu Dương Đại Thánh, hắn đến để thỉnh tội, “Thuộc hạ làm việc bất lực, xin chủ thượng trách phạt.”
Triêu Dương Đại Thánh không hề lưu lại, chỉ bỏ lại một câu, “Tự ngươi trở về” rồi vượt qua hắn, càng bay càng xa.
Cẩm Phong liều mạng đuổi theo, nhưng chỉ có thể nhìn thấy các nàng biến mất ở cuối chân trời.
Trong lòng hắn vô cùng bất an, nếu như chủ thượng biết được chuyện hắn đã từng đầu hàng Cố Dương, vậy hắn nhất định phải chết.
…
…
Triêu Dương Đại Thánh bay một lần này suốt nửa tháng, mãi cho đến tận nơi cực Bắc, xung quanh băng tuyết ngập trời.
Cuối cùng nàng dừng lại ở bên bờ sông băng, ngẩng đầu nhìn trời, giống như đang quan sát sự biến hóa của sao trời.
Vừa chờ lại trong nửa ngày.
Cố Dương vô cùng nhàm chán nhìn sông băng ở phía xa, bắt đầu ngẩn ra.
Nửa tháng này, có thể nói là thời gian nhàn nhã thong dong nhất kể từ sau khi hắn xuyên không đến nay.
Không cần lo đi đâu săn thú, nghĩ cách kiếm ngân lượng như thế nào.
Cũng không cần tính toán xem tiếp theo phải đi đâu nạp năng lượng, cũng không cần vắt óc suy nghĩ cách tăng thực lực lên, càng thêm không cần lo lắng sẽ có cường giả Thiên Nhân đột nhiên xuất hiện, giết hắn rồi…
Hắn giống như có thể tạm gác lại mọi suy nghĩ, không cần nghĩ gì cả.
Chỉ còn chờ tiến vào Đào Nguyên thiên.
Lúc này, Triêu Dương Đại Thánh cuối cùng có động tác, chòm sao trên bầu trời chiếu xuống một ánh sao, trước mặt hắn xuất hiện một cánh cửa không gian.
Thế giới sau cánh cửa kia có thực vật tươi tốt, hoa cỏ màu xanh như tấm nệm, cảnh sắc tuyệt đẹp, giống như thế ngoại đào nguyên vậy.
Triêu Dương Đại Thánh mang theo hắn bay vào trong.
Nguyên khí trời đất của thế giới này còn nồng đậm hơn tất cả những thế giới động thiên mà Cố Dương đã từng đi qua.
Không hề nghi ngờ gì, nơi này là một chỗ thánh địa tu luyện.
Xung quanh có không ít động vật, hoặc có thể nói là Yêu tộc, thực lực không mạnh, kẻ có tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Thân cảnh.
Trừ đó ra, càng nhiều hơn là thực vật, đủ kiểu kỳ hoa dị thảo, cây to che trời.
Một vài loài trong đó có khí tức tương đối mạnh mẽ, có tu vi Pháp Lực cảnh.
Những thực vật này hiển nhiên đều là Yêu tộc cỏ cây đã thành tinh.
Ở cuối tầm mắt có thể thấy được một gốc cây to, tán cây ẩn trong sương mù, thật sự cao vút trong mây. Ít nhất cao đến mấy ngàn mét.
Kia chắc là bản thể của Triêu Dương Đại Thánh.
Quả nhiên, Triêu Dương Đại Thánh mang theo hắn bay thẳng lên cây to kia.
Một lát sau, bọn họ bay đến một chạc cây, trên đó xây một cái tổ chim vĩ đại, ở giữa tổ chim có một tảng đá màu đỏ hình tròn, cao chừng một người, trông giống như cái trứng đá màu đỏ.
Triêu Dương Đại Thánh mang theo hắn đứng ở trước mặt quả trứng đá này.
Giờ phút này, Cố Dương nghe được tiếng hít thở của người sau lưng nặng nề rất nhiều, có thể tưởng tượng được tâm tình lúc này của nàng thật kích động.
Nhưng lát nữa, chỉ sợ nàng muốn khóc đều khóc không được.
Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười cổ quái.
Sau đó Triêu Dương Đại Thánh nắm tay hắn lên, ấn lên trên quả trứng đá này.
Cùng một thời gian, Cố Dương mở hệ thống ra, [Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều dưới đây.]
[Một, cảnh giới võ đạo lúc ba mươi lăm tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo lúc ba mươi lăm tuổi.]
[Ba, trí tuệ nhân sinh lúc ba mươi lăm tuổi.]
“Ta chọn điều một.”
Nhất thời, trong cơ thể Cố Dương ầm một tiếng, giống như đến một điểm giới hạn nào đó, lực lượng mạnh mẽ phun trào ra, lực lượng mạnh mẽ trước nay chưa từng có lập tức phá vỡ cấm chế trong cơ thể. Khôi phục năng lực hành động.
Lúc này, tay hắn đặt trên tảng đá, pháp lực tuôn ra.
Ngay sau đó, thân thể của hắn theo bản năng cắt đứt liên hệ với bên ngoài, pháp lực không trào ra nữa.
Lại thấy quả trứng đá này sáng lên tia sáng màu đỏ thắm, một luồng lực lượng khó có thể chống đỡ vọt tới, nuốt cả người hắn vào.
Triêu Dương Đại Thánh ở bên cạnh sợ đến ngây người.
“Tại sao có thể như vậy?”
Triêu Dương Đại Thánh ở bên cạnh nhìn cả người Cố Dương bị quả trứng đá cắn nuốt vào, cả kinh trong lòng, nàng không biết có nên ngăn cản tình huống như vậy hay không.
Vừa do dự như vậy, thân thể Cố Dương đã bị quả trứng đá nuốt vào, biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó quả trứng đá bắt đầu cháy lên ngọn lửa màu đỏ thắm.
Biến hóa như thế khiến cho nàng vừa mừng vừa sợ.
Sắp một vạn năm rồi, quả trứng đá này chưa từng xuất hiện biến hóa như vậy.
Chủ nhân cuối cùng phải sống lại sao?
Nàng khẩn trương nhìn chằm chằm vào quả trứng đá này, hai tay đan vào nhau.
Lúc này, bầu trời bắt đầu có mây đen tụ tập đến, che khuất mặt trời, tầng mây thật dày khiến cho cả bầu trời đều tối sầm xuống.
Từng tia chớp bắt đầu hình thành trong tầng mây, giống như từng con rắn điện.
Ầm rầm!