Thiệu Vũ Hồng rung chuông đồng trong tay.
Keng keng keng keng ——
Một đường sóng gợn vô hình khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Chung Tử Lâm cách đó không xa đột nhiên thân thể cứng đờ lại, trong mắt nhanh chóng che kín một tầng sương mù màu đen.
Hắn đột nhiên xoay người lại, bổ nhào về phía Cố Dương.
Lúc này quanh thân Cố Dương xuất hiện một quầng sáng màu đen, chính là Huyền Quang tráo.
Dưới đường sóng gợn vô hình kia, quầng sáng màu đen chấn động kịch liệt, chỉ kiên trì được vài giây đã vỡ nát.
Sóng gợn quét trúng trên người Cố Dương, hắn không khỏi cứng đờ, một luồng khí đen lan tràn lên da.
Cùng lúc đó, ba con thần thú ở sau lưng hắn đều bị ảnh hưởng, thân thể hơi run run. Đang chống cự tiếng chuông của Nhiếp Tâm linh.
Dưới tình huống như thế, Chung Tử Lâm bị Nhiếp Tâm linh khống chế được giết tới, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt hắn, một kiếm đâm vào lồng ngực hắn.
Trong lúc nguy cấp, một cái đuôi dài màu đen không biết từ đâu bay tới, đánh bay Chung Tử Lâm.
Một con khỉ có đôi mắt màu vàng không biết xuất hiện từ khi nào, trong tay cầm một lệnh bài màu vàng, lại ngăn cản được tiếng chuông của Nhiếp Tâm linh ở bên ngoài.
Tấm lệnh bài này chính là xá lệnh thiên vương ở trong Kim Đình động thiên, vốn thuộc về Thông Thiên thần viên.
Con sủng thú đầu tiên của Cố Dương Xích Tình thần viên Viên Tinh vẫn muốn luyện hóa xá lệnh này, kế thừa cấp bậc và lực lượng của thiên vương.
Ở trong hệ thống Kim Đình, thiên vương tương đương với Thiên Nhân cảnh.
…
“Lại một con thần thú?”
Thiệu Vũ Hồng nheo mắt lại, kể cả nàng đều không biết được con thần thú này thuộc giống loài gì.
Càng khiến cho nàng khiếp sợ chính là thứ đồ ở trong tay con thần thú kia lại ngăn cản được tiếng chuông của Nhiếp Tâm linh. Cũng không biết là kỳ bảo gì.
“Xem ra không chính thức đánh không được.”
Kể cả Nhiếp Tâm linh đều không làm gì được đối phương, Thiệu Vũ Hồng còn không dùng thủ đoạn thì khó mà đánh chết được, nhất thời không còn do dự nữa, dùng ý niệm khơi thông tồn tại kia.
Ầm rầm!
Trong Tử Hồn cốc kịch liệt chấn động lên, một khí tức khủng bố đến cực điểm bộc phát ra, lấn át tất cả, kể cả sương mù đen có ở khắp mọi nơi kia đều bị đẩy ra ngoài.
Đây mới là khí thế của Thiên Nhân chân chính nên có.
Thiệu Vũ Hồng so sánh với người này quả thật giống như đom đóm so với trăng sáng.
Cường giả Thiên Nhân này mặc pháp bào màu trắng, không nhiễm hạt bụi nhỏ, đứng ở đó có cảm giác nhẹ nhàng xuất trần, một mình một cõi, giống như tiên giáng trần.
Nhưng mà tất cả đều bị vết thương màu đen ở trước ngực hắn phá hủy, khiến cho hắn nhiều thêm vài phần quỷ dị.
Hắn có dung nhan hoàn mỹ, làn da lại trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, lộ ra vẻ tịch mịch.
Tất cả đều cho thấy đây là một xác chết.
Thiệu Vũ Hồng thật sự luyện thi thể Thiên Nhân này thành sát thi.
Nàng quát lên, “Giết hắn đi.”
Trong mắt sát thi Thiên Nhân kia sáng lên quang mang màu đen, quay đầu, tập trung vào Cố Dương, vèo một cái, người giống như đã biến mất rồi.
Ngay khoảnh khắc sau đó người đã xuất hiện ở trước mặt Cố Dương, bàn tay chup thẳng vào hắn.
Ầm ——
Gần như đồng thời, bốn phía vang lên tiếng nổ, uy lực khủng bố đến thổi sương mù đen xung quanh ra ngoài mấy ngàn mét.
Một bàn tay to rậm rạp lông vàng chìa ra, đỡ một chưởng này.
Rầm!
Kèm theo một tiếng vang thật lớn, Thông Thiên thần viên có hình thể khổng lồ bị đánh bay ra ngoài.
“Tiếp theo.”
Cố Dương ném Cự Linh chùy cầm trong tay ra.
Thông Thiên thần viên nhận lấy linh khí này, gào lên một tiếng, xông về phía sát thi Thiên Nhân kia.
Giữa giai đoạn này là Bạch Hổ chặn sát thi kia.
Bạch Hổ chủ về sát phạt, luận về năng lực cận chiến tuyệt đối không hề kém hơn Thông Thiên thần viên, về tốc độ còn càng tốt hơn. Đang tiến hành vật đấu với sát thi Thiên Nhân.
Ngay sau đó Phượng Hoàng và Chúc Long đều gia nhập chiến đấu.
Bốn thần thú đại chiến sát thi Thiên Nhân.
Bốn thần thú này đều là hóa thân của Cố Dương, tâm ý tương thông, liên thủ đối địch không phải đơn giản như một thêm một thêm một thêm một thành bốn.
Các thần thú phối hợp khăng khít, hoàn toàn áp chế được sát thi Thiên Nhân.
Trong mô phỏng trước đó, Cố Dương đã biết được nhược điểm của sát thi Thiên Nhân.
Sau khi thành sát thi, nó chỉ chiến đấu dựa vào bản năng, mất đi trí tuệ, rất nhiều pháp thuật đều không thể vận dụng được, phần lớn thời điểm đều dùng thân thể chiến đấu.
Đổi lại là Bất Lậu cảnh khác, chỉ sợ có nước bị chôn sống đấm chết.
Nhưng Cố Dương lại không sợ vật lộn, bảy hóa thân thần thú Bất Lậu cảnh, cho dù là cường giả Thiên Nhân cũng chỉ có nước bị đánh.
…
“Chuyện này sao có thể chứ?”
Thiệu Vũ Hồng thấy sát thi Thiên Nhân của mình bị rơi vào thế hạ phong, vừa sợ vừa giận.
Nàng và sư huynh tiêu tốn hơn mười năm mới luyện được thi thể Thiên Nhân này thành sát thi, thuận lợi đột phá đến Thiên Nhân cảnh, vốn tưởng rằng từ đây có thể tung hoành thiên hạ, không đâu địch nổi.
Kết quả lần đầu tiên thả sát thi ra ngăn địch, thậm chí còn không thu thập được một tiểu tử Bất Lậu cảnh.
Chuyện này kêu nàng tiếp nhận như thế nào được?
“Là ngươi ép ta!”
Trong mắt nàng lóe lên điên cuồng, đột nhiên cắn lưỡi, phun ra một ngụm máu, chuyển hóa thành lực lượng tiên nguyên tinh thuần nhất.
Chỉ thấy trong mắt sát thi kia bắn ra hai cột sáng màu đen, khí tức trên người tăng lên, một chưởng đập bay Bạch Hổ, lại một cước đá văng Thông Thiên thần viên xuống, nện mặt đất ra một hố sâu.
Trong nháy mắt nó đột nhiên thi triển thần uy, đảo ngược thế cục.
Ngay sau đó nó phi thân nhằm về phía Phượng Hoàng có uy hiếp lớn nhất đối với nó.
Phượng Hoàng hé miệng phun ra một ngọn lửa, chính là Phượng Hoàng chân viêm uy lực cực lớn.
Sát thi vung tay lên, một đường kiếm ý kinh người chém ra, chém ngọn lửa kia thành hai khúc. Nếu không phải Phượng Hoàng nhanh chóng, một kiếm này đã đủ để chém nó thành hai khúc.
…
Thiệu Vũ Hồng thấy sát thi thi triển thần uy, đánh mấy con thần thú kia đến tan tác, trên mặt cuối cùng nở nụ cười.
Vậy mới đúng chứ.
“Dường như ngươi đã quên mất ta.”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai nàng.
Giọng nói này gần trong gang tấc, khiến cho nàng chấn động.
Nàng lập tức ý thức được không ổn, vì sao lại quên mất người quan trọng nhất chứ?