Cố Dương nghĩ đến đây, da đầu không khỏi run lên.
Chỉ riêng khu vực kia, số lượng cường giả Nhân Tiên cảnh ước khoảng không dưới mười vị.
Như vậy, toàn bộ Dao Trì tiên cung, người có thực lực như vậy có bao nhiêu?
Chờ khi tất cả những người này đều tỉnh lại, vượt qua thời kỳ suy yếu, có được tu vi Thiên Nhân cảnh, vậy sẽ là sức mạnh đáng sợ đến cỡ nào?
Thảo nào Dao Trì tiên cung công thành chiếm đất xung quanh, ở đâu đều phải chen một chân.
Thực lực của người ta quả thật đủ để ngang tàng!
Thiên Nhân cảnh rất có thể có trên trăm vị, thực lực như vậy, ai có thể ngăn cản?
Kể cả mối họa quỷ vật của Hoàng Tuyền động thiên đều không cách nào khiến Dao Trì tiên cung tiêu diệt được.
Một thế lực khủng bố giống như vậy, đối phó như thế nào đây?
Cố Dương nghĩ đến mức đầu to lên rồi.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều dưới đây.]
[Một, cảnh giới võ đạo lúc năm mươi ba tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo lúc năm mươi ba tuổi.]
[Ba, trí tuệ nhân sinh lúc năm mươi ba tuổi.]
“Ta chọn điều hai.”
Hiện giờ Cố Dương cần là phương pháp hình thành lĩnh vực, chuyện này cần kinh nghiệm và tri thức.
…
… …
Ba lần mô phỏng đã nhanh chóng dùng hết toàn bộ rồi, hắn vẫn còn chưa rõ ràng.
Cố Dương lại lấy đồ từ trong không gian ngự thú ra, bắt đầu chọn lựa.
“Chính là nó.”
Cuối cùng, hắn chọn trúng hộp gỗ mà Hoàng Vĩnh Khang đã cướp được từ chỗ U Minh lão tổ.
Theo cấm chế ở trên nắp hộp, chỉ biết đồ vật bên trong nhất định cực kỳ không tầm thường.
Thứ đồ này không thể cố ý mở ra, nếu như dùng bạo lực, đại khái đồ bên trong sẽ bị phá hủy.
Nhưng mà muốn mở cấm chế ra, hắn lại phải tốn thời gian đi học cấm chế thuật.
Hiện giờ hắn không có nhiều năng lượng để lãng phí trên mặt này như vậy.
Cân nhắc mãi, hắn quyết định nạp giá trị nó.
[Kiểm tra được nguồn năng lượng, có nạp giá trị không?]
“Có.”
[Nạp giá trị thành công, nhận được năm ngàn điểm năng lượng.]
Năm ngàn điểm?
Cố Dương sửng sốt một chút, thứ đồ gì mà đáng giá như vậy?
Trọn vẹn năm ngàn điểm, tương đương với mười cường giả Bất Lậu cảnh tam trọng thiên.
Đáng tiếc, hộp gỗ trên tay đã triệt để biến mất, đoán chừng hắn vĩnh viễn đều không cách nào biết được bên trong hộp gỗ rốt cuộc là thứ gì rồi.
[Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao năm trăm điểm năng lượng.]
Vẫn tiếp tục mô phỏng đi, thời gian không nhiều lắm.
“Có.”
…
… …
Sau ba lần mô phỏng, Cố Dương nhìn thấy một nhắc nhở, [… Ngươi cuối cùng lĩnh ngộ ra phương pháp hình thành lĩnh vực bản thân…]
Thành công!
Sau khi hắn nhận lấy ban thưởng, sắp xếp lại tri thức với kinh nghiệm có liên quan trong đầu, đã hiểu rõ ra.
Võ đạo của Đại Chu và hệ thống tu vi của Tây Đê đại lục có khác biệt rất lớn, muốn có lĩnh vực giống với bọn họ là chuyện quá không hiện thực.
Nhưng mà võ giả lại hoàn toàn có thể đi ra một con đường khác.
Nói trắng ra là có được lĩnh vực thì đại biểu cho trên loại pháp thuật nào đó đã có trình độ sâu đậm, cách lĩnh ngộ loại pháp tắc nào đó đã không xa rồi.
Lĩnh vực là trạng thái trung gian giữa Truyền Kỳ và Bán Thần.
Con đường tu hành của võ giả là chiêu số hoàn toàn khác, tự nhiên không cách nào hình thành lĩnh vực.
Nhưng mà võ giả cũng có thể làm được chuyện pháp sư không cách nào làm được.
Nói ví dụ như kiếm ý, đao ý vân vân.
Càng chính xác hơn là ý chí võ đạo.
Võ giả kết hợp ba thứ tinh, khí, thần với nhau, hình thành ấn ký lực lượng độc đáo của bản thân, khi bộc phát ra trong nháy mắt có thể tăng uy lực lên đến cực hạn.
Nói thì dễ, nhưng thực hiện được lại rất khó.
Cố Dương lại một lần nữa mở hệ thống ra.
[Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần tiêu hao năm trăm điểm năng lượng.]
“Có.”
[…]
…
… …
Trên không Vong Ưu sơn, một bóng dáng tự dưng xuất hiện, chính là vị tổ sư kia của Cổ Giang kiếm phái, Bích Thủy chân nhân.
Trông hắn có dáng vẻ là người trung niên, mặc một bộ đạo bào, sau lưng đeo một thanh kiếm gỗ, hắn cúi đầu nhìn chỗ nữ tử dị giới, trong mắt lộ ra một tia kích động.
Đột nhiên, hắn mở miệng nói, “Thân lão quỷ, ngươi còn chưa chết sao?”
Phía sau không xa, một bóng dáng giống như tự dưng xuất hiện, đó là một lão giả râu tóc đều bạc trắng, sau lưng đeo một hồ lô màu đỏ.
Lão giả cười híp mắt nói, “Bích Thủy ngươi được đấy, tu vi càng tinh xảo rồi. Xem ra không lâu nữa thì ngươi có thể vượt qua được lão phu.”
Người này là là tổ sư của một đại phái khác Xích Đế phong, tên là Thân Bất Lệnh. Tên cổ quái, người cũng cổ quái. Trong các Hóa Thần ở Thủy Nguyệt động thiên, người này có độ tuổi lớn nhất.
Nghe nói hắn đã gần đến hai ngàn tuổi, sắp đến tuổi thọ cực hạn theo lý luận.
Đương nhiên, Bích Thủy chân nhân không tin lời đồn đại này, khi hắn vừa đột phá đến Hóa Thần kỳ, hắn đã nghe nói đến lòi đồn này rồi.
Đến bây giờ đã trôi qua tròn năm trăm năm, lão ta vẫn có dáng vẻ hoạt bát vui sướng, không hề nhìn ra được tuổi thọ đã sắp kết thúc.
Hai người bọn họ, một là Hóa Thần lớn tuổi nhất, một là Hóa Thần nhỏ tuổi nhất. Tạo thành đối lập rõ ràng.
Lúc này có một giọng nói hơi kiêu ngạo vang lên, “Ta đã biết việc này không thể giấu được các ngươi.”
Chỉ thấy bóng dáng thứ ba xuất hiện, đó là hình tượng của người trẻ tuổi, quần áo cực kỳ đẹp đẽ quý giá, khí chất ung dung, trông vẻ không giống như người tu hành, ngược lại là vương hầu nhân gian.
Người này gọi là Ngụy đế, vốn là một vị hoàng đế trong thế tục, vì cầu trường sinh nên truyền đế vị cho nhi tử rồi một lòng khổ tu, sau khi hắn trở thành Hóa Thần cảnh, phá quan mà ra, phát hiện giang sơn nhà mình đã sớm đổi chủ.
Hắn cũng mất hứng thú với đế vương vị, ngược lại mở ra một môn phái, tên là Ngọc Hoàng các. Mấy trăm năm sau đã trở thành một trong những đại phái cao nhất trong thiên hạ.
Ba người bọn họ đều là người quen cũ.
Năm đó khi Bích Thủy chân nhân đột phá đến Hóa Thần cảnh, người tiến đến “Chúc mừng” chính là hai người này.