Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 516 - Chương 516: Nguyên Linh (2)

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 516: Nguyên linh (2)

Chẳng lẽ Vân Phiêu Miểu trước mắt này, chính là Thủy Nguyệt thiên quân vốn nên ngã xuống trong đại kiếp từ một vạn năm trước?

Vậy Phó Vạn Sinh là ai?

Về phần ba người Cố Dương, Văn Giác và viện trưởng, tuy rằng không biết chủ nhân thế giới rốt cuộc là tồn tại như thế nào, nhưng đây tuyệt đối không phải là cường giả bình thường. Trong lòng càng thêm cảnh giác, đã chuẩn bị sẵn sàng lui lại bất cứ lúc nào.

“Nhất định có chỗ nào không đúng.”

Cố Dương cảm thấy mọi chuyện dường như bắt đầu không khống chế được.

Không phải chứ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, sẽ không xuất hiện chuyện xấu gì mới đúng.

Nhưng mà nhìn thực lực mà Vân Phiêu Miểu bày ra, người ở đây có ai tính kẻ đó, không có khả năng chạy trốn được.

Hắn lặng lẽ mở hệ thống ra, mở một lần mô phỏng.

Vân Phiêu Miểu gầm xong, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, “Ta đều có thể lý giải được sự ngu xuẩn của ngươi.”

“Nhưng mà, ngươi là nguyên linh của tiên thiên linh bảo, sinh ra lúc hồng mông chưa mở, trải qua trăm triệu năm mới sinh ra linh trí, sống đến bây giờ đã vô số năm, sinh linh được nhìn thấy đâu chỉ trăm triệu.”

“Ngươi lại sẽ vì một nhân loại, không tiếc bỏ qua thể xác phản bội chủ nhân của ngươi. Ta thật sự muốn biết đây là vì sao?”

Cái gì?

Một lần này, chẳng những Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh, kể cả viện trưởng và Văn Giác đều chấn động.

Phó Vạn Sinh kia thế mà lại là nguyên linh của tiên thiên linh bảo?

Đây thật sự không thể tưởng tượng nổi đến cực điểm.

Tiên thiên linh bảo tồn tại trong truyền thuyết, sau đại kiếp nạn Thượng Cổ, tất cả tiên thiên linh bảo đều biến mất không thấy đâu nữa, cho đến nay chưa từng xuất hiện.

Hiểu biết về tiên thiên linh bảo của tất cả mọi người ở đây đều vốn từ trên một ít điển tịch Thượng Cổ, thứ ghi lại trên đó, thật giả khó phân biệt.

Bọn họ thật ra bán tín bán nghi đối với thật giả trong chuyện này.

Nhưng mà kể cả Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh hay đám người viện trưởng đều lén lút kéo dài khoảng cách.

Nhưng rất nhanh, bọn họ hoảng sợ phát hiện ra rằng bản thân rõ ràng đang bay ngược, nhưng khoảng cách với Vân Phiêu Miểu lại không hề giảm bớt chút nào, giống như bị nhốt trong không gian nơi này vậy.

Một lần này, bọn họ đều biết rằng hành động của nhóm người mình đều không hề giấu giếm được ánh mắt của đối phương.

“Sơn Hà đồ!”

Thân Bất Lệnh lầm bầm nói, giọng điệu hơi chua xót.

Tiên thiên linh bảo Sơn Hà đồ ẩn chứa vô số không gian ở giữa núi sông.

Có thể trong im hơi lặng tiếng khiến cho bọn họ rơi vào cạm bẫy không gian, không hề bị phát hiện chỉ có tiên thiên linh bảo Sơn Hà đồ này thôi.

Mà lúc này hắn dùng Sơn Hà đồ vây khốn bọn họ, mục đích không nói cũng hiểu.

Hắn muốn giữ toàn bộ bọn họ lại.

Từ đầu đến cuối, Vân Phiêu Miểu đều không liếc nhìn sang phía bên cạnh một lần, trong mắt hắn luôn luôn chỉ có một mình Phó Vạn Sinh.

Hắn đang chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Phó Vạn Sinh không nói một lời, lấy một thanh phi kiếm, giơ lên đỉnh đầu, trong mắt kiên quyết.

Vân Phiêu Miểu thấy hắn không mở miệng, tiếp tục nói, “Ta và ngươi từng kề vai chiến đấu mấy trăm năm, ta biết, ngươi không phải người ham sắc đẹp, tính tình của Diệp sư muội, cũng sẽ không lấy sắc đẹp hấp dẫn ngươi.”

“Cho nên, trong này nhất định còn cất giấu bí mật nào khác nữa, ta nói đúng không?”

Phi kiếm trên đỉnh đầu Phó Vạn Sinh sáng rực lên.

Không cần hắn mở miệng, trong lòng Vân Phiêu Miểu đã có đáp án.

Hắn nói, “Diệp sư muội, xuất hiện đi.”

Vừa dứt lời, một bóng dáng tự dưng xuất hiện trước mặt bọn họ, đúng là Diệp Lăng Ba.

Trên mặt nàng thoáng hiện vẻ kinh hãi, nhưng lập tức tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào nam tử nghi là Thiên Tiên Thượng Cổ trước mắt chỉ trong vung tay đã khiến bản thân đi tới.

Phó Vạn Sinh nhìn thấy Diệp Lăng Ba xuất hiện, cuối cùng không nghiêm mặt được nữa, lực lượng tiên nguyên trong cơ thể bộc phát ra, quát to, “Buông nàng ra!”

Vân Phiêu Miểu thản nhiên nói, “Bắt đầu từ khoảnh khắc ngươi phản bội ta, ngươi đã không phải là nguyên linh của Sơn Hà đồ nữa, muốn tranh đoạt khống chế Sơn Hà đồ với ta, không khỏi không biết tự lượng sức mình.”

Vừa nói, Vấn Tâm kính trong tay lóe lên, chỉ thấy trên mặt gương xuất hiện đạo ảnh của Phó Vạn Sinh.

Phó Vạn Sinh cách đó không xa khựng đờ cả người ở đó, ánh mắt cũng nhạt đi, giống như mất hồn.

Người đệ nhất của Thủy Nguyệt động thiên này, ở trước mặt hắn, từ đầu đến cuối luôn luôn bị áp chế, không hề có bất cứ sức phản kháng nào.

Vân Phiêu Miểu nhìn về phía Diệp Lăng Ba, nói, “Diệp sư muội chuyển thế rồi, phong thái vẫn như trước.”

Diệp Lăng Ba không bị giam cầm, chắc người ta vốn không lo nghĩ đến nàng sẽ bùng nổ thương tổn người.

Câu đầu tiên của nàng là, “Ta thật sự là sư muội của ngươi?”

“Ngươi có thể hỏi ra câu này, thật là sư muội không thể nghi ngờ.”

Diệp Lăng Ba nở nụ cười, “Người đời đều nói, ta là tiên nhân Thượng Cổ chuyển thế, trước kia ta chỉ bán tín bán nghi. Không nghĩ tới lại là thật.”

Vân Phiêu Miểu nói, “Trên lý thuyết ngươi là Thiên Tiên trung giai, chân linh còn chưa gửi vào hư không. Sau khi thiên đạo sụp đổ, chân linh không có khả năng chịu đựng được mê hoặc trong thai khi chuyển thế mới đúng, lại có thể chuyển thế thành công. Xem ra bí mật kia được hắn giấu giữa chân linh của ngươi. Chờ lát nữa ta giết ngươi, lấy chân linh của ngươi ra xem.”

Diệp Lăng Ba hỏi, “Chúng ta có thù oán?”

“Không có, học trò của sư tôn tương thân tương ái, từ trước đến nay đoàn kết. Ta và ngươi trước kia càng tâm đầu ý hợp, ta gặp được kẻ địch mạnh nhất cuộc đời vẫn là do sư muội ngươi hỗ trợ ta. Một điểm này, ta vẫn luôn thật cảm động nhớ nhung.”

“Vậy vì sao ngươi phải giết ta?”

Vân Phiêu Miểu cảm thán nói, “Thiên đạo sụp đổ, vạn tiên cùng ngã, hy vọng duy nhất để vượt qua kiếp nạn chính là Sơn Hà đồ. Đây là tranh giành sinh tồn, không phải ngươi chết chính là ta chết. Ngươi nói đi?”

“Thì ra là thế.” Diệp Lăng Ba thở dài một tiếng, nói, “Ra tay đi.”

Nói xong nhắm mắt chờ chết.

“Sư muội yên tâm, kiếm của ta rất nhanh, sẽ không khiến ngươi cảm thấy một chút thống khổ.”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, “Muốn giết nàng, đã hỏi ta chưa?”

Bình Luận (0)
Comment