Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 539 - Chương 539: Toàn Quân Bị Diệt (2)

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 539: Toàn quân bị diệt (2)

Nếu cùng là Bất Lậu cảnh, bọn họ còn có thể thử đi khiêu chiến xem, đánh với Thiên Nhân? Vẫn thôi đi.

Hiện giờ chỉ nhìn mười một vị Thiên Nhân.

“Đại kiếp nạn mà tiên tử nhắc đến là chuyện gì?”

Thanh Ngọc Đại Thánh cũng hơi nghi hoặc.

Thiệp mời của Thiên Nhân và thiệp mời của Bất Lậu cảnh không giống nhau, chín vị Thiên Nhân kia tới sớm hơn một bước, dựa vào thiệp mời đã đi thẳng vào trong tiên cung. Nên không nhìn thấy được bầu trời màu máu kia.

Lục Anh nói, “Chờ sau khi ngươi rời khỏi đây, tự nhiên sẽ biết được. Các vị, có muốn bàn đào không?”

Mười một vị Thiên Nhân ngồi đây lại không có một ai đứng dậy.

Bàn đào thì ai cũng muốn, nhưng ai đều không đồng ý là người đầu tiên lên để dò đường cho người khác.

Mọi người hoàn toàn không biết gì về Ngọc Lộ thần tướng này cả, là người đầu tiên ra trận tự nhiên là người bị thiệt thòi nhất. Hơn nữa còn có thể thăm dò ra được hư thực cho người phía sau.

Chuyện quên mình vì người như vậy, mười một vị Thiên Nhân ở đây đều không chịu làm.

Chờ giây lát, vẫn không có ai ứng chiến.

Lục Anh nhanh chóng đoán được băn khoăn của bọn họ, “Nếu các vị lo lắng có nguy hiểm, đại khái không cần đâu. Ở đây có sân so đấu được bố trí riêng, so đấu ở trong đó sẽ không bị tổn thương đến tính mạng, một bên bị đánh bại sẽ tự động truyền tống ra.”

“Hơn nữa lúc so đấu, nếu không tình nguyện để người khác nhìn thấy, bổn cung có thể phong bế sân so đấu lại, không để khách mời khác nhìn thấy.”

Còn có thứ như vậy?

Cố Dương vừa nghe đã ý thức được trận chiến hôm nay sẽ cực kỳ gian khổ.

Sân so đấu của Dao Trì tiên cung hiển nhiên là một nơi huấn luyện thực chiến, không cần lo lắng đến sẽ bị thương, có thể không cần lo lắng gì luận bàn với người khác, tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu mà người khác khó có thể tưởng tượng được.

Con đường tu luyện của Cố Dương cho đến nay có thể nghiền áp cùng cấp, còn có thể vượt cấp giết địch, trừ bỏ ưu thế của công pháp và tu vi ra còn có lượng lớn kinh nghiệm chiến đấu đã tích lũy được từ trong mô phỏng, đều là công lao không thể bỏ qua.

Điều này khiến cho hắn dù đối mặt với kẻ địch như thế nào thì đều thành thạo.

Nhưng mà ưu thế như vậy lại không còn tồn tại khi ở trước mặt người của Dao Trì tiên cung.

Nói không chừng kinh nghiệm chiến đấu của người ta còn phong phú hơn hắn.

“Ta tớ.”

Lúc này, cuối cùng đã có người đứng lên, đó là một nam tử áo xám, từ trang phục của hắn, rất có thể là một trong hai vị Thiên Nhân của Man tộc đến từ thảo nguyên.

Chỉ thấy hắn đi vào trong sân, chiến ý dào dạt, đứng đối diện với Ngọc Lộ thần tướng.

Đột nhiên, bóng dáng của hai người bất ngờ biến mất không thấy, không biết đã bị truyền tống đi đâu.

Cố Dương nhìn thấy cảnh tượng lúc hai người bị truyền tống đi không khỏi nghĩ đến tiên thiên linh bảo Sơn Hà đồ ở Thủy Nguyệt động thiên, Dao Trì tiên cung này hơn phân nửa cũng có một tiên thiên linh bảo.

Nếu không, những người này của Dao Trì tiên cung không có khả năng sống được từ thời đại Thượng Cổ đến giờ.

Cố Dương vẫn có điểm nghĩ không ra, trong tương lai Dao Trì tiên cung rõ ràng vô cùng hung tàn, giết võ giả của Đại Chu không hề chùn tay. Vì sao không nhân cơ hội này một lưới bắt hết bọn họ?

Ở trong khu vực Dao Trì tiên cung, bọn họ không hề có bất cứ lực đánh lại nào, Lục Anh kia muốn giết bọn họ thật sự quá mức thoải mái.

Ai ngờ nàng lại không giết bọn họ, còn nói chỉ cần có thể đánh thắng được người của nàng thì có thể nhận được một bàn đào.

Phong cách hành sự trước sau sai lệch quá mức vĩ đại, quả thật giống như bị tinh thần phân liệt.

Cố Dương hoài nghi nghiêm trọng rằng sau lưng Dao Trì tiên cung đã thay đổi một người chủ trì.

Nếu không, chuyện này rất khó giải thích.

Vèo –

Đúng lúc này, một bóng dáng tự dưng xuất hiện, chính là Thiên Nhân của Man tộc kia.

Trông vẻ hắn thật chật vật, quần áo rách nát không còn hình dáng, tóc đều bị cháy một nửa. Vẻ mặt hắn âm trầm đến cực điểm, giống như muốn chảy ra nước.

Hắn không nói một lời trở lại chỗ ngồi. Trông vẻ không bị thương tích gì.

Thật hiển nhiên, hắn đã bị đánh bại, hơn nữa còn bại thật thê thảm.

Cả quá trình còn chưa đến hai giây, gần như bị miểu sát.

Thực lực của Ngọc Lộ thần tướng kia hiển nhiên tiêu biểu.

“Còn có ai muốn lên không?”

“Ta tới lĩnh giáo biện pháp hay của các hạ.”

Người mở miệng là Tần Vũ ngồi bên cạnh Cố Dương, hắn đứng dậy đi đến giữa sân, tiến hành khiêu chiến Ngọc Lộ thần tướng.

Thân hình của hai người nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, được truyền vào trong sân so đấu.

… …

Cố Dương nhìn về phía Lục Anh kia, nghĩ rằng chắc nàng là người có thể nhìn thấy được chiến đấu trong sân so đấu.

Hắn cảm thấy thật hứng thú với võ công của cường giả Thiên Nhân khác, đáng tiếc, không nhìn thấy.

Một lát sau, bóng dáng của Tần Vũ đã bị ép ra.

Hắn cũng bị bại, kiên trì hơn vị mới vừa rồi hai giây. Người trông vẻ cũng không chật vật như vậy, nhưng quần áo chỗ ngực bị rách.

Ngọc Lộ thần tướng đảo mắt qua trên người mười người còn lại, hỏi, “Còn ai ra nữa?”

Tiếp theo, các Thiên Nhân còn lại thấy bọn họ thật sự không bị thương tổn gì, đều ào ào tiến hành khiêu chiến Ngọc Lộ thần tướng.

Đáng tiếc, tất cả đều thua.

Triêu Dương Đại Thánh và Hồng Nguyệt Đại Thánh cũng đều ra tay, nhưng mà chỉ kiên trì được một lúc.

Cuối cùng là Thanh Ngọc Đại Thánh có tu vi cao nhất, thời gian nàng lưu lại ở sân so đấu lâu nhất, có khoảng vài phút.

Nhưng nàng vẫn thua.

Đến tận đây, toàn bộ Thiên Nhân của Thần Châu, tất cả đều thua dưới kiếm của Ngọc Lộ thần tướng.

Trong lòng tất cả võ giả Bất Lậu cảnh ở đây đều hơi tuyệt vọng, một mình Ngọc Lộ thần tướng đã đánh thắng tất cả Thiên Nhân của Thần Châu đại lục.

Nhìn thái độ của Lục Anh đối với hắn cũng không tính là coi trọng, khẳng định không phải nhân vật quan trọng gì.

Vậy Lục Anh này là đệ tử chính quy của cung chủ tiên cung có thực lực mạnh đến cỡ nào?

Đám người tu tiên của thời Thượng Cổ sao có thể mạnh đến như thế?

Chẳng lẽ võ đạo của chúng ta không chịu nổi một kích như vậy sao?

“Ta tới!”

Lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.

Lúc này mọi người mới nhớ ra, còn có một người chưa lên sân khấu, chính là Cố Dương.

Bình Luận (0)
Comment