Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 577 - Chương 577: Phiền Toái Đến Cửa (2)

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 577: Phiền toái đến cửa (2)

Hoàng Vĩnh Khang hưng phấn nói, “Vậy có trò hay để xem rồi. Thái tử Thành đối chiến với Thi Minh Nguyên, hai đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, giao chiến, vậy rất náo nhiệt.”

Lão giả lại không cho là đúng, “Nhân vật giống như bọn họ sẽ không tùy tiện đánh nhau. Theo ta thấy, Thi Minh Nguyên nhất định sẽ cho Ngụy Thành một thể diện.”

Trong đế liễn truyền đến một giọng nói tràn đầy uy nghiêm, “Hóa ra là Thi huynh, hai trăm năm không thấy, phong thái của Thi huynh vẫn như trước. Trẫm đến đây là vì một nữ nhân, kính xin Thi huynh giúp đỡ, ngày sau chắc chắn báo đáp.”

Hắn vừa mở miệng, tiếng tấu nhạc lập tức biến mất, toàn bộ đội ngũ bỗng chốc yên tĩnh lại.

Người này chính là Thái tử Thành người kế nhiệm của Ngọc Hoàng các, sau khi Ngụy đế chết, hắn đã tự động lên cấp, trở thành Hoàng đế, tự xưng là trẫm.

Thi Minh Nguyên không hề ngoài ý muốn, Ngụy đế chết, không phải là chuyện bí mật gì đối với Thủy Nguyệt tông.

Giống vậy, cái chết của Phó Vạn Sinh sư tôn của hắn cũng không thể lừa gạt được Ngọc Hoàng các.

Thủy Nguyệt động thiên hiện giờ tôn Cổ Giang kiếm phái và Xích Đế phong làm chủ, bởi vì Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh vẫn còn.

Đối với Ngọc Hoàng các và Thủy Nguyệt tông, vào thời điểm này tuyệt đối sẽ không hy vọng xuất hiện sự cố, lực lượng suy yếu bản thân. Lỡ sơ sẩy chính là tai họa lật đổ môn phái.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Thái tử Thành chắc chắn Thi Minh Nguyên nhất định sẽ nhượng bộ.

Thi Minh Nguyên nói, “Người thái tử đang nhắc đến chính là nữ nhân của sơn trang Cố gia ở ngoài ba trăm dặm kia sao?”

Trong đế liễn truyền ra giọng nói uy nghiêm bá đạo, nói, “Thi huynh quả thật liệu sự như thần, trẫm luôn luôn bội phục. Thi huynh đã biết nàng thì nên hiểu rõ nàng quan trọng với trẫm như thế nào, trẫm nhất định phải có được.”

Thi Minh Nguyên lắc đầu nói, “Nếu thái tử muốn nữ nhân khác, ta đều sẽ không ngăn cản, nhưng nếu là nữ nhân của Cố gia, ngươi không thể chạm vào dù chỉ một người.”

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng thái độ lại rất cứng rắn quyết liệt, có một vẻ kiên định chân thật đáng tin.

“Thi Minh Nguyên điên rồi sao?”

Lão giả hơi sửng sốt, có phần khó có thể tin được.

Phó Vạn Sinh của Thủy Nguyệt tông đã chết, Thủy Nguyệt tông đã mất đi chỗ dựa vững chắc lớn nhất. Thi Minh Nguyên phải giấu tài mới đúng, làm sao lại có thể vì một nữ nhân không rõ lai lịch mà nổi lên xung đột với Thái tử Thành được?

Cho dù thắng hay thua đều không hề có bất cứ chỗ tốt nào đối với Thủy Nguyệt tông cả.

Hoàng Vĩnh Khang lại lập tức hiểu ra, “Hắn nhất định đến đây vì Cố tiền bối. Thể diện của Cố tiền bối cũng thật lớn, kể cả nhân vật như Thi Minh Nguyên đều ra mặt thay nữ nhân của hắn.”

Trong lòng lão giả càng thêm tò mò, “Cố Dương này rốt cuộc là thần thánh phương nào, Thi Minh Nguyên lại không tiếc đắc tội Thái tử Thành, cũng phải bảo vệ nữ nhân của hắn?”

Thái tử Thành trên đế liễn cũng không hiểu, giọng điệu trở nên cứng rắn ngang ngạnh, “Thi huynh, ngươi phải nghĩ cho rõ, vì một nữ nhân không liên quan mà định đối địch với trẫm sao?”

Thi Minh Nguyên không hề động đậy, ngược lại khuyên nhủ, “Thái tử, bây giờ ngươi thu tay lại còn kịp.”

Hai người là người của cùng một thời đại, thường bị lấy ra so sánh, cạnh tranh lẫn nhau, nhiều năm trôi qua, mặc dù chưa từng chân chính đánh một trận, cũng chưa hề nói chuyện, nhưng giữa hai người có thể nói là hiểu nhau không cần nói, vừa là địch lại vừa là bạn.

Nhưng mà chỉ sợ hôm nay thật sự phải phân ra thắng bại rồi.

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Trong đế liễn, Thái tử Thành thản nhiên nói, “Cho dù ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì mà muốn giữ gìn nữ tử kia, trẫm đều sẽ không nương tay. Không ai có thể ngăn cản được trẫm, ngươi, cũng không được.”

Vừa nói, có một đường khí thế khủng bố phóng lên cao.

“Hóa Thần?”

Thi Minh Nguyên thay đổi sắc mặt.

Ngoài Hoàng gia trấn vài trăm dặm, lão giả không khỏi trợn mắt há hốc mồm, dù thế nào đều không thể ngờ được Thái tử Thành thế mà lại đã lặng yên không một tiếng động đột phá đến Hóa Thần kỳ.

Vèo một tiếng, đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Hoàng Vĩnh Khang ở bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm. Hắn đã sớm tập mãi thành thói quen với hành vi chạy trốn của lão nhân rồi, hễ có chút gió thổi cỏ lay nào, lão nhân này sẽ lập tức chạy trốn, nhát gan đến cực điểm.

Hắn lẩm bẩm nói, “Cố tiền bối, không phải là ta giúp đỡ, thật sự bất lực.”

Nếu như là tu sĩ Nguyên Anh, hắn và lão nhân nghĩ cách thì vẫn có thể ngăn cản được một chút, tranh thủ cơ hội cho phu nhân của Cố tiền bối chạy trốn.

Nhưng đối mặt với một Hóa Thần, vậy không có cách nào rồi.

Nếu cố chấp xông lên, đều không giúp đỡ được gì cả, chính là toi công vứt bỏ tính mạng.

Đừng nói là hắn, Thi Minh Nguyên là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ như vậy, chẳng lẽ còn dám ra tay với cường giả Hóa Thần sao?

Trong lòng Thi Minh Nguyên càng khiếp sợ đến cực điểm, hắn và Thái tử Thành vẫn luôn luôn âm thầm phân cao thấp, đều rất hiểu biết tu vi của nhau. Tuy rằng nói bọn họ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng cách Thiên Nhân chỉ còn một đoạn.

Không có tích lũy ba năm mươi năm, đều không thể đạt đến ngạch cửa kia.

Sao trong lúc bất ngờ, hắn đã đột phá đến Hóa Thần rồi vậy?

Lúc này, đế liễn tiếp tục đi tới trước, đi về phía Hoàng gia trấn.

Thi Minh Nguyên lại thay đổi sắc mặt, đột nhiên quay đầu, nói, “Không nên đi.”

Nhưng đế liễn này không hề dừng lại, đi thẳng về phía Hoàng gia trấn.

Thi Minh Nguyên hơi thống khổ nhắm mắt lại, giống như có lẽ đã biết trước được Thái tử Thành sẽ có kết cục gì.

Khi chiếc đế liễn kia lọt vào trong tầm mắt của dân cư Hoàng gia trấn, toàn bộ mọi người đều sợ hãi, rất nhiều người ào ào quỳ rạp xuống, bái lạy tiên nhân ở trên trời.

Chỉ khoảng nửa khắc, đoàn xe đã dừng lại ở ngoài sơn trang bên ngoài Hoàng gia trấn.

Một người có dáng vẻ nữ quan từ bên cạnh đi ra, quát, “Đế quân giáng xuống, các ngươi còn không mau mau đi ra quỳ nghênh?”

Trong giọng nói của nàng mang theo thiên uy khó lường, giống như miệng ngậm thiên hiến, khiến người ta không dám không theo.

Cư dân của Hoàng gia trấn cách đó không xa nghe được câu nói này đều giống như phát điên, từ trên trấn chạy ra.

Kể cả Hoàng Vĩnh Khang có tu vi Kim Đan đều nghe được mà dao động tâm hồn, trong lòng thầm mắng, Thái tử Thành này thế mà lại để một tu sĩ Nguyên Anh làm thị nữ, thật sự không sợ bị sét đánh sao?

Bình Luận (0)
Comment