Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 58 - Chương 58: Sau Này Có Thể Lấy Được

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 58: Sau này có thể lấy được

Khoảnh khắc Cố Dương đi gặp Từ Nhược Mai, đôi mắt đã tĩnh lặng như giếng sâu. Hắn đã hiểu rõ, nữ nhân này luôn xem hắn như công cụ tu luyện.

Rèn luyện hồng trần, nói trắng ra là trải qua cuộc sống như một người thường, kết hôn rồi sinh con. Thế nhưng thật trùng hợp, bị hắn vấp phải.

Đợi đến khi rèn luyện xong, tu vi đột phá, sẽ cắt đứt duyên trần, đạt được Thần Thông cảnh rồi vỗ mông bỏ của chạy lấy người.

Công pháp của thế giới này, thật là bộ sau còn tà môn hơn bộ trước.

“Hồng Trần Kiếm Pháp” thật sự không phải kiếm pháp tà ma sao?

Thật ra nhiêu đó chưa là gì. Chuyện khiến trái tim hắn thật sự lạnh giá là mãi đến sau này khi hắn sắp chết thì Từ Nhược Mai vẫn không xuất hiện. Khi đó, chắc chắn là nàng đã ở Thần Thông cảnh rồi, chỉ cần nàng niệm chút tình cũ, chịu ra tay cứu giúp hắn thì hắn sẽ không phải chết.

Nữ nhân này đúng là lòng dạ sắt đá, lạnh lùng vô tình.

Nếu như Cố Dương đã biết đó là một cái hố to, tất nhiên sẽ tránh để không giẫm vào lần nữa.

Hiện tại hắn càng thấu hiểu bốn chữ “thế sự vô thường” này. Lần mô phỏng trước, Từ Nhược Mai vì giết hắn mà không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí là đồng quy vu tận, thế mà giờ đây lại chủ động gả cho hắn.

Vận mệnh đi theo hướng hoàn toàn trái ngược thế này chỉ là vì hắn phải chạy đến tòa thành khác đổi ngân phiếu, dẫn đến việc giết Lâm Cách trễ hơn chút.

Cố Dương đã biết rõ tương lai nên cũng đã biết phải đối xử với Từ Nhược Mai thế nào, ít nhất thì nàng cũng sẽ không chết vì Tỏa Nguyên Trạc.

Còn cả Lâm Tử Thịnh nữa, hắn sẽ không đến gây chuyện. Nhìn từ hành động đưa chìa khóa của Lâm gia đã nói rõ, sau này Lâm gia vẫn điều tra ra chuyện Từ Nhược Mai đang trốn ở chỗ hắn.

Ba tháng sau, khi chìa khóa được mang đến đây, thì nàng đã đột phá tam phẩm.

Hắn còn thời hạn ba tháng.

Thế giới này suy cho cùng thì vẫn là dùng thực lực để nói chuyện, chỉ cần thực lực của hắn cao hơn nàng thì nàng cũng sẽ không còn cách nào.

Từ Nhược Mai không hề phát giác ra những suy nghĩ biến hóa trong đầu Cố Dương. Từ khi nàng sinh ra đến giờ, chưa bao giờ phải trải qua cảnh chật vật thế này.

Mất đi tất cả tu vi khiến một người vốn lạnh lùng dửng dưng như nàng cũng không tránh khỏi thấy bàng hoàng yếu đuối.

Nàng nhìn nam nhân trước mắt, người đã phá đạo tâm của mình, cũng là người đã cứu mình, bất tri bất giác, tận đáy lòng bỗng sinh ra chút cảm giác ỷ lại. Loại cảm xúc này, nàng chưa bao giờ có.

Lúc này đây, Cố Dương đang ngồi ở phía đối diện, đưa chân khí vào Tỏa Nguyên Trạc. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ len lỏi vào chiếu lên mặt hắn, thật chói mắt.

Một lát sau, hắn thu hồi chân khí, đứng dậy ra ngoài mà không nói lời nào. Từ Nhược Mai nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, lòng bỗng thấy phiền muộn.

Những cảm xúc thế này, nàng chưa từng trải qua bao giờ.

Nàng đột nhiên hiểu ra, mình phải dung nhập với hồng trần thế nào rồi.

......

“Cố đại ca.”

Cố Dương bước ra khỏi phòng Từ Nhược Mai thì thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là thị nữ Tri Tinh. Thấy bộ dạng vui vẻ của nàng, tâm trạng của hắn cũng tốt lên theo.

“Sao ngươi lại đến đây?”

“Tiểu thư sai ta đi mua ít vải dệt, cho nên tiện đường ghé thăm Cố đại ca.” Tri Tinh còn cầm một cái rổ trên tay: “Đây là bánh nhân thịt ta tự tay làm đó, ngươi nếm thử đi.”

Sau khi đến Bình quận thành, chút thứ không vui trước kia, cuối cùng thành quá khứ.

Cố Dương cười ha hả nhận bánh rồi hỏi: “Sao rồi, ở Thanh Huyền môn đã quen chưa?”

“Ổn lắm, mọi người và sư phụ trong môn đều rất tốt, rất săn sóc...” Tri Tinh nói được một nửa, đột nhiên sững sờ, chỉ tay ra sau lưng Cố Dương.

Nàng thấy một nữ tử xinh đẹp đang bước đến.

Đây là lần đầu tiên Tri Tinh gặp một nữ tử có nhan sắc lẫn khí chất không thua kém gì tiểu thư nhà mình cả.

Quan trọng nhất là... nàng bước từ trong phòng ra.

Nàng hỏi: “Cố đại ca, vị này là...?”

Cố Dương cũng không ngờ Từ Nhược Mai lại đi ra, bèn giới thiệu: “Đây là Lan cô nương.”

“À...” Tri Tinh nói xong thì trầm mặc.

Ngồi chưa được bao lâu nàng đã đứng dậy cáo từ. Trương Tiểu Hải đứng dậy tiễn nàng.

Mãi đến khi ra tới cửa Tri Tinh mới hỏi: “Vị Lan cô nương đó... là ai?”

“Ờ thì...” Nhất thời Trương Tiểu Hải cũng không biết phải trả lời thế nào cho phải.

Tri Tinh thấy bộ dáng ấp úng của hắn thì hiểu ra, tức giận dậm chân: “Vậy tiểu thư nhà ta phải làm sao bây giờ?”

Trương Tiểu Hải chỉ đành khuyên nhủ: “Mấy chuyện này cũng không thể tính theo thứ tự đến trước đến sau được. Ai làm chính thất, ai làm thiếp phải xem công tử nhà ta coi trọng ai hơn. Tiểu thư nhà ngươi tuy rằng từng đồng sinh cộng tử với hắn, nhưng lại không hợp ý hắn, bị người ta nẫng tay trên, biết trách ai bây giờ?”

“Cái gì?”

Tri Tinh giận đến nỗi hai mắt đỏ hoe: “Tiểu thư nhà ta tuyệt đối không thể chịu kiếp chung trượng phu với nữ nhân khác được. Đừng có mà nằm mơ, hắn cũng đừng có mà mơ tưởng hão huyền quá.”

Nàng nói xong thì bật khóc chạy đến một chiếc xe ngựa đang đỗ ven đường.

Trương Tiểu Hải nhìn theo bóng lưng nàng, lắc đầu nguầy nguậy. Với cái tính tình thích trêu hoa ghẹo nguyệt của công tử, sau này nữ nhân bên cạnh chắc chắn sẽ ngày một nhiều hơn.

Nói gì đến Lan cô nương, vẫn còn một Lăng Linh cô nương kia kìa.

Mới nhiêu đây đã không thể chấp nhận sao? Sau này cũng phải chấp nhận thôi.

Vả lại, vị Lan cô nương này quả thật y hệt tưởng tượng của hắn. Xinh đẹp y như tiên nữ, chẳng kém cạnh Tô cô nương chút nào.

......

Cố Dương không hề hay biết việc bản thân trong mắt người khác giờ đây đã thành kẻ lăng nhăng mê gái. Sau khi về phòng, hắn viết một bức thư, đặt dưới tảng đá lớn cạnh cái đình cách thành mười dặm.

Đó chính là cách liên lạc mà hắn và Lăng Linh đã thống nhất từ trước, có việc gấp thì sẽ dùng cách này để thông báo cho nàng biết.

Hiển nhiên bên cạnh Lăng Linh có trợ thủ, vẫn chưa có lộ diện.

Hôm sau, Cố Dương lại đến chỗ tảng đá thì quả nhiên thư đã biến mất.

Hắn viết bức thư này là để bảo Lăng Linh bỏ hết mọi việc đang dang dở, nhanh chóng quay về.

Dựa theo tình hình mô phỏng, mãi đến một năm ba tháng sau Lăng Linh mới có thể mang một trăm vạn lượng trở về.

Cố Dương không đợi kịp nữa rồi. Hiện giờ trong tay hắn còn gần mười chín vạn, có thể tiến vào lần mô phỏng thứ ba mươi tám.

Nếu mỗi lần mô phỏng có thế sống đến bốn mươi tuổi thì chắc chắn có thể đột phá tam phẩm.

Dự tính lên nhị phẩm là được, vì không biết sau khi lên tam phẩm, hắn còn phải tốn bao nhiêu nữa.

Tam phẩm đã đủ dùng rồi, chỉ cần lên được tam phẩm thì những vấn đề lúc trước đều có thể giải quyết dễ dàng.

Tại Giang Châu thành còn có kho báu của một ảnh đạo đang chờ hắn, nơi đó chắc chắn có không ít tiền tài.

Sau khi Cố Dương xác định thư đã được gửi đi thì bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.

Trong thời gian đó còn xảy ra một vài chuyện. Cứ cách ba ngày hắn lại đến Thanh Huyền môn một chuyến tìm Tô Thanh Chỉ luyện công. Chẳng qua không biết tại sao, nàng đột nhiên lại tỏ ra lạnh lùng với hắn.

Cũng không biết hắn đã đắc tội nàng lúc nào nữa.

Đương nhiên chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn đến tìm nàng chỉ đơn thuần là vì luyện công mà thôi.

Mười ngày cứ thế trôi qua.

Tối hôm nay, cuối cùng Lăng Linh đã trở lại, thế nhưng nàng lại bị thương, trạng thái cũng hơi nhếch nhác.

“Chỗ này là mười một vạn ba trăm hai mươi lượng, còn thiếu tám mươi tám vạn bảy ngàn bảy trăm hai mươi.”

Nàng lấy ra một xấp ngân phiếu, đủ loại mệnh giá, đến từ khắp các tiền trang.

Cố Dương có thể đoán được đại khái đống tiền giấy này từ đâu ra, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Đúng là chỉ có nàng mới khiến người ta bớt lo.

Bình Luận (0)
Comment